Chương 4 - Phu Quân Ta Đã Đem Về Một Nữ Tử
Chương 14
Cũng khá đúng ý ta.
Đại hoàng tử mất sớm, vị trí Thái Tử cũng bị bỏ trống.
Nhị hoàng tử là do Hoàng Hậu sinh, đương nhiên vị trí Thái Tử được triều thần ủng hộ là nhi tử của chính thê.
Kiếp trước Hoàng Đế đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, trong cung truyền ra tin, vị trí Thái Tử đã được định cho Nhị hoàng tử.
Lập đích trưởng tử vì trữ quân, thiên kinh địa nghĩa, nhưng Tam hoàng tử đã chuẩn bị từ sớm, tư binh dưới tay lại nhiều hơn vệ binh trong cung.
Nô tỳ bên cạnh Hoàng Hậu lén trốn ra ngoài truyền tin, ta lập tức theo Tống Chương Ngôn theo binh mã tiến sát vào cung, trên đường đi không gặp bất cứ con ngựa nào, ta còn thầm thấy may mắn, khi ta kéo Hoàng Hậu chuẩn bị chạy ra ngoài cung, thì Tống Chương Ngôn xoay người chỉ mũi kiếm vào hướng bà ấy.
Vậy mà hắn lại là người của Tam hoàng tử.
Ta thật khờ, hắn biết rõ quan hệ giữa ta và Hoàng Hậu, Nhị hoàng tử lại nhập chủ đông cung, nhất định hắn sẽ lựa chọn ở cùng một chỗ với ta.
Hoàng Hậu tức giận mắng hắn bất trung bất hiếu, phụ lòng Hoàng Đế tin tưởng hắn.
Cuối cùng hắn đã bỏ lớp ngụy trang xuống, nói hết những lời trong lòng ra:
“Ta đường đường là nam nhân cao to, vậy mà trong mắt các ngươi ta còn không một nữ nhân Hoắc Uyển Nguyệt! Hoàng Hậu, người đừng nhìn ánh mắt cao cao tại thượng này nhìn ta!”
Hắn vì để trút giận mà đã móc hai mắt Hoàng Hậu.
Hoàng Đế và các hoàng tử khác, thì chết dưới mũi kiếm của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử đổ hết mọi tội lỗi phản nghịch lên đầu Ngũ hoàng tử, còn bản thân gã biến từ phản nghịch thành anh hùng.
Vốn Tống Chương Ngôn không có giết ta, hắn chỉ đem nhốt ta vào trong phủ.
Không ngờ đêm đó Tam hoàng tử biết được khi giết Hoàng Hậu thì cũng có nữ nhi của Hoắc tướng quân ở đó, gã lập tức hạ chỉ giết ta.
Người Hoắc gia còn hơn phân nửa ở biên cương canh giữ, nếu ta đem việc này nói ra, chắc chắn sẽ đại loạn.
Nhận được ý chỉ, Tống Chương Ngôn không chút do dự, một kiếm đâm chết ta.
Những chuyện này, giống như đã xảy ra rất lâu.
Trong các hoàng tử, Ngũ hoàng tử có dũng có mưu, chí hướng cao xa, có thể gánh vác trọng trách, chỉ là xuất thân hơi kém, mẫu thân chỉ là thứ nữ ở quan viên địa phương.
Về phần Nhị hoàng tử, ta lớn lên cùng hắn, thật ra hắn chỉ thích thơ từ ca phú. Quan trọng là Hoàng Hậu đã từng nói, bà ấy không muốn nhi tử ở vị trí đó, quyền cao chức trọng, nhưng lại bị nhốt ở trong trụ suốt đời.
Ta quyết tâm đặt cược lên người Ngũ hoàng tử.
Chương 15
Tuy ta lớn lên ở trong cung, nhưng cũng không vì thế mà lui tới cùng các hoàng tử khác.
Bây giờ thánh thể Hoàng Đế vẫn an khang, gió êm sóng lặng, nếu ta tùy tiện gặp mặt Ngũ hoàng tử, thì sẽ có lời đồn không hay.
Đúng lúc gặp ở sanh thần Thục phu, ta mượn cơ hội này vào cung bà ấy để tặng lễ.
Thục phi là mẫu thân của Ngũ hoàng tử, trời sinh bà ấy có tính cách yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, ngay cả ngày sanh thần cũng không làm tiệc mừng thọ, bà ấy chỉ ngồi đó vẽ tranh, ta tặng bà ấy bộ Lưu Vân Đồ của Lâm Viễn Chi, bà ấy thích tới mức không buông, còn cố tình kêu ta ở lại ăn cơm.
Ngũ hoàng tử cũng ở đây, trên bàn cơm, Thục phi khoe bức tranh mà ta đã tặng cho Ngũ hoàng tử xem, nhân cơ hội này ta liền nói: “Nếu nương nương thích thì hôm nay Ngũ hoàng tử có thể cùng ta hồi phủ, ở trong phủ vẫn còn một bức do Lâm tiên sinh vẽ, vạn dặm giang sơn đồ, đây là di vật do phụ thân ta để lại, Võ gia vẫn lưu lại là sự giày vò, nếu được nương nương bảo quản thì cũng coi như là chỗ tốt.”
Thục phi rất vui, bà ấy liên tục cảm ơn, không hề nhận ra biến hóa của Ngũ hoàng tử.
Trên đường xuất cung, Ngũ hoàng tử nín thở, nghiêm túc hỏi ta: “An Bình quận chúa có ý gì?”
Ta cười đáp: “Ý của ta chắc Ngũ hoàng tử cũng hiểu.”
Vạn dặm giang sơn đồ là bức tranh trước đây phụ thân mời Lâm tiên sinh vẽ tặng cho Hoàng Đế, ý chỉ nói ông đã đoạt được giang sơn vạn dặm. Sau khi lập quốc hậu, Hoàng Đế đã tặng lại như quà đáp lễ, ý nói giang sơn này trông cậy vào Hoắc gia.
Người ngoài chỉ biết Lâm Viễn Chi vẽ rất giỏi, lại không biết chính trị sau lưng thế nào.
Ngũ hoàng tử trưởng thành từ trong hoàng quyền, lại có thiên phú, làm sao mà không hiểu ý nàng.
Hắn không nói lời nào, cứ thế theo ta về nhà lấy tranh.
Từ nay về sau, nhóm bá huynh Hoắc gia cũng bắt đầu ngẫu nhiên ra vào cung Ngũ hoàng tử.
Chương 16
Ngày thu ảm đạm, mưa nhẹ rơi ở kinh thành suốt 1 tháng.
Đầu mùa đông, hoàng đế ốm nằm trong đại điện, mãi đến 3 ngày sau mới tỉnh lại, sóng nước ngầm trong triều bắt đầu dâng lên, tin tức phong Nhị hoàng tử làm người thừa kế truyền nhanh như chong chóng.
Tống Chương Ngôn ra vào cung điện càng ngày càng nhiều, binh mã của Tam hoàng tử cũng điều động cực kỳ dày đặc. Lại thêm hai tháng nữa, tất cả tư binh của gã sẽ lẻn hết vào cung.
Ta biết ngày đó đang đến gần.
Ta lặng lẽ trở về Hoắc gia, phái người canh gác chặt chẽ phủ, chỉ gặp một mình đại bá ở trong phòng:
“Sùng bá bá, Nguyệt nhi có chuyện quan trọng cần bàn.”
Đại bá đỡ ta dậy, ông nói rằng cho dù thế nào đi nữa, Hoắc gia cũng luôn ở phía sau ta.
“Hiện tại Hoàng Đế nằm trên giường không dậy nổi, trong triều thì đang lục đục nội bộ, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố, Hoắc gia chúng ta cần phải nâng cao cảnh giác.”
“Lời Nguyệt nhi cũng là điều ta đang nghĩ!” Ông ấy nắm chặt hai tay.
Ta kể hết bí mật giữa Tam hoàng tử và Tống Chương Ngôn cho ông ấy nghe, ông ấy đã rất tức giận.
Tống Chương Ngôn là phu quân của ta, mặc dù ta không có chứng cứ xác thực, nhưng đại bá vẫn tin tưởng lời ta nói, ta hạ nhỏ giọng nói tiếp: “Bá phụ, người cũng biết hoàng đế không bổ nhiệm Nhị hoàng tử, mà là Ngũ hoàng tử.”
Những lời này như long trời lở đất, hôm trước vào cung, Hoàng Hậu đã lén nói cho ta biết, bà ấy đã cực khổ nói với Hoàng Đế hãy bổ nhiệm nhân tài thay vì chọn con trưởng, cuối cùng Hoàng Đế cũng đồng ý.
Ngôi vị Hoàng Đế, vốn dĩ nên do hắn đảm nhiệm.
“Hoắc gia chắc chắn sẽ nghe theo Hoàng Đế.” Đại bá lập tức đưa ra quyết định.
Những ngày tiếp theo, dưới sự chỉ huy của ông ấy, đại quân Hoắc gia xuất hiện trong và ngoài cung.
Không lâu sau, trong thư phòng của Tống Chương Ngôn, cuối cùng ta đã tìm được lá thư hắn và Tam hoàng tử bì mật gửi cho nhau, ra đem việc này giao cho Tử Trọng ca ca xử lý.
Huynh ấy đã đích thân đưa đến tay Ngũ hoàng tử.
Chương 17
Ta vẫn còn điều lo lắng.
Việc mưu phản, nếu Tam hoàng tử vẫn chưa hành động, có lẽ Hoắc gia sẽ bị vu vào tội cấu kết với Ngũ hoàng tử để mưu phản.
Ta và Ngũ hoàng tử thương nghị, việc này, chỉ có vài người chúng ta biết, cần phải để chính mắt Hoàng Đế nhìn thấy Tam hoàng tử mưu phản mới xem mới thành công.
Ngũ hoàng tử ngầm đồng ý, thầm nghĩ hắn cũng không muốn chuyện này để chuyện kia.
Nghĩ tới cái chết thảm của Hoàng Hậu ở kiếp trước, ta thật sự rất lo, nên ta đã tăng thêm nhiều nhân thủ bảo vệ Vĩnh Ninh Cung.
Ta sai Đồng Nguyệt dẫn người đi tới Tống gia ở Long Nguyên để làm một chuyện, thân mẫu vừa nghe nói tới đón bà ta về kinh thành, bà ta đã thu dọn sẵn đồ đạc.
Như vậy mọi chuyện đều đã sắp xếp xong.
Chương 18
Cuối cùng cũng tới đêm Nguyên tiêu, ta đã thức trắng đêm, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ta dùng sức véo lòng bàn tay mình.
Giờ Thìn, cuối cùng người Hoắc gia cũng đến báo cáo, Tam hoàng tử thật sự đã dẫn tư binh vào thành mưu phản, đang bị Ngũ hoàng tử và quân binh Hoắc gia vây lấy ở ngoài đại điện, Hoàng Đế nằm trên giường bệnh, nghe được tin này thì tức đến hộc máu.
Ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai người chạy vào trong quân nói cho Tống Chương Ngôn biết —— trong cung có phản loạn, Hoàng Hậu kêu hắn dẫn binh vào cung để cứu giá.
Trước đây, Tử Trọng ca ca đã nhờ người giả danh Tam hoàng tử đến truyền tin, nói cho hắn biết việc mưu phản của Tam hoàng tử đang thuận lợi.
Rất nhanh, hắn đã dẫn binh mã cùng ta tiến thẳng vào Vĩnh Ninh Cung, trên đường đi bọn ta vẫn không nhìn thấy bất kỳ một con ngựa nào như kiếp trước.
Cửa Vĩnh Ninh Cung đóng chặt, hắn tiến lên dùng một chân đá văng cánh cửa, chỉ thấy Hoàng Hậu đang nghiêng người ngã vào bên trong đại điện, không nói một lời, ta lo lắng tiến lên đỡ bà ấy, khóc lóc nói: “Nương nương, mau chạy thôi!”
Vừa dứt lời, Tống Chương Ngôn đã giơ kiếm lên, không chờ hắn phản ứng, ta đã mỉm cười nhìn hắn, dùng một tay đẩy hung hăng đẩy người trong lòng tới phía trước.
Người nọ cứ thế bị kiếm đâm vào người, máu văng khắp nơi, mắt hắn như bị che mờ.
Chờ tới lúc Tống Chương Ngôn nhìn thấy rõ mặt người nọ, sắc mặt hắn trắng bệch
——
“Mẫu thân!!”
Ta lùi về phía sau, Hoắc ca ca đã mai phục từ sớm, huynh ấy dẫn người xông vào vây quanh hắn.
Chương 19
Bệnh của Hoàng Đế vẫn không khỏi được chút nào, Ngũ hoàng tử thay ông thừa kế, trở thành Tân Đế.
Ngày đăng cơ, trên dưới Hoắc gia đều được phong thưởng, đại bá thừa hưởng danh Đại tướng quân của phụ thân, ca ca Hoắc gia thì trở thành tân nhậm Phiêu Kỵ tướng quân được Tân Đế coi trọng nhất.
Tân Đế từng hỏi ta: “Uyển Nguyệt, ta sẽ phong ngươi làm trưởng công chúa, ngươi thấy thế nào?”
“Hoàng thượng, huynh trưởng Hoắc gia đều được phong làm tướng quân, tại sao Hoắc Uyển Nguyệt ta lại không được?” Ta hỏi lại hắn.
Từ nhỏ ta đã tập võ, giỏi nhất là dùng thương*, ở trong cung thường lén đi theo bên cạnh Lý Vô Kiên tướng quân luyện công, về sau thì bái ông ấy làm sư phụ, trước khi gả cho Tống Chương Ngôn, ta còn xuất chinh cùng sư phụ, vì tiên đế mà đoạt được đại Khuông giới doanh đóng quân lương thảo của nước láng giềng.
*Thương còn được gọi là giáo
Khi xuất giá, sư phụ thấy rất tiếc, nếu ta là một nam nhi thì tốt biết mấy.
Nhiều năm như vậy, ta cũng gần quên đi cảm giác chạy điên cuồng trên lưng ngựa là thế nào. Ta chỉ cho rằng Tân Đế đang nghĩ ta nói ăn lộn xộn, không ngờ hắn vậy mà lại thật sự hạ chỉ, phong ta làm trưởng công chúa, kiêm luôn Võ An tướng quân.
Ta cũng có binh lính của riêng mình.
Chương 20
Tống Chương Ngôn bị nhốt vào đại lao, trước khi được phong thì ta đã tới gặp hắn, hắn vừa thấy ta thì đã hận không thể nhào tới cấu xé ta.
Ta nói cho hắn biết Tống gia trừ hai nữ nhi của ta ra thì tất cả đã bị tru di cửu tộc.
Trơ mắt nhìn mẫu thân hắn bị chết dưới kiếm của chính hắn, cảm giác đau khổ khi biết tin cả tộc bị diệt vong, ta muốn hắn ghi nhớ mãi mãi.
Hắn một lòng muốn chết, lúc này hắn hỏi ta: “Ngươi hận ta tới như vậy sao?”
Ta đáp: “Tống Chương Ngôn, ta sống chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của ngươi. À đúng rồi, Tân Hoàng Đế vừa phong ta thành Võ An tướng quân, về sau ngươi phải gọi ta là Hoắc tướng quân.”
Rất nhiều năm sau, người canh đại lao tới truyền tin, hắn ngày ngày đều than khóc: “Hoắc Uyển Nguyệt! Hoắc tướng quân, cầu xin ngươi tha cho ta, để ta chết đi!”
Ta chỉ sai người nhìn kỹ hắn, đừng để hắn chết dễ dàng, cũng đừng cho hai nữ nhi nhìn thấy hắn.
Thù của ta với hắn, chờ hắn nhận hết tra tấn, ta mới thấy hài lòng.
Chương 21
Danh hiệu tướng quân, đương nhiên ta biết rõ chỉ là hư danh, nhưng ta cũng không bỏ qua, đôi lúc ta cũng dẫn binh chinh phạt, đánh thắng không ít trận.
Về sau, ta đem binh phù giao cho Nhạc Ninh, nàng ấy dũng mãnh chiến đấu, dựa vào thực lực làm Tân Đế phong nàng ấy thành tứ phẩm tướng quân, ta rất vui.
Nhìn dáng vẻ nàng mặc giáp, trong nhất thời ta nhìn thấy dáng vẻ của phụ thân mình trong đó.
Thái Hậu vẫn luôn muốn chỉ hôn cho nàng ấy, bà ấy nói là nữ nhi thì nên dịu dàng một chút, ta chỉ cười đáp lại lời bà ấy: “Nhạc Ninh nói, chờ con bé không còn chạm vào đau thương nữa thì con bé sẽ tự tìm nam nhân để thành hôn.”
Thái Hậu tức giận, bà ấy đánh ta, mắng ta để nàng ấy tùy ý làm bậy.
“Hôm trước Nhạc An vừa tiến cung tới gặp ta, con bé nói muốn hòa li.” Bà ấy chuyển chủ đề, cẩn thận nói.
Ta biết bà ấy muốn quan hệ giữa ta và Tống Nhạc An dịu đi.
Nàng ta hận ta vì đã giam cầm phụ thân nàng ta, nên đã không còn gặp ta nữa. Thái Hậu thương nàng ta, nên bà ấy làm chủ hôn để nàng ta được gả cho nhi tử Viên Hạo Văn của thừa tướng, lại không ngờ biến khéo thành vụng.
Viên tướng quân là quân tử, không ngờ nhi tử ông ta lại là tên hỗn trướng, sau khi cưới nương tử thì ngày ngày ăn chơi đàng điếm, chỉ ba năm ngắn ngủi mà gã đã nạp gần mười mấy thiếp thất.
Thái Hậu thấy rất áy náy, nhưng dù có khuyên thế nào thì nàng ta vẫn không chịu hòa li vì sợ hư tổn thanh danh, thà ở phủ Thừa tướng chịu ấm ức chứ không chịu hòa li.
Tháng trước, Viên Hạo Văn cưỡng ép dân nữ bị đưa lên quan phủ, Hoàng Thượng hạ lệnh điều tra, mặt Viên tướng quân tối sầm, ông ấy chủ động từ quan, Viên Hạ Văn không học vấn không việc làm. Bây giờ thì gặp tai ương trong nhà lao, nàng ta không thể không hòa li, nhưng Viên gia chơi trò vô lại, họ dùng lời Thái Hậu tứ hôn để giữ người lại.
“Thái Hậu, người đừng để chuyện này trong lòng, đây đều là do con bé tự mình tạo ra nghiệp, cứ để nàng ta làm gì thì làm.” Ta hớp ngụm trà, như đang nói chuyện nhà khác.
Thái Hậu thở dài, nói tiếp: “Tiểu Nguyệt à, nữ nhi sống thế nào cũng khổ, nay lại còn xa cách nhau, dù sao ngươi cũng là mẫu thân con bé, đành lòng trơ mắt nhìn con bé chịu khổ sao?”
Nữ nhi sống thế nào cũng khổ.
Nghe xong lời này, cuối cùng ta lại dao động.
Đúng vậy, dù sao nàng ta cũng giống ngàn vạn nữ tử trên thế gian nàng, nữ tử như Nhạc Ninh, thật sự là phù dung sớm nở tối tàn.
Chương 22
Ngày tiếp theo, ta tự mình đến phủ Thừa tướng, nhìn thấy ta, nàng ta hơi ngạc nhiên:
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?
”
“Ta tới đón ngươi hồi phủ.”
Nhiều năm không gặp, nàng ta đã tiều tụy đi nhiều.
Ta vừa dứt lời, nước mắt nàng ta thi nhau rơi xuống.
Từ trước tới nay Viên gia đều biết ta và nàng ta bất hòa với nhau, họ còn cố tình lấy việc Thái Hậu tứ hôn cắn mãi không nhả, chần chừ không chịu ký giấy hòa li.
Bây giờ vừa thấy ta tới, họ không dám chậm trễ, lập tức ký giấy, ta kêu Đồng Nguyệt lấy giấy và nói: “Từng là thông gia, đồ vật trong phủ An nhi, đều sẽ để ở Viên gia, còn người thì ta sẽ dẫn đi.”
Viên tướng quân trung thành, chưa từng tham ô một phần nào, tiền tài đều bị nhi tử hỗn đản tiêu hết, ta làm như vậy là đều vì mặt mũi của Viên tướng quân.
Chủ mẫu Viên gia vô cùng cảm kích.
Sau khi Nhạc An hồi phủ, cuối cùng vẫn cúi đầu ở chung với ta. Đầu tiên là giúp Đồng Nguyệt quản lý, sau thì việc lớn nhỏ trong phủ đều do nàng ta định đoạt.
Mấy năm nay, cũng có không ít người tới cửa cầu hôn, chỉ là những chuyện đó đều chưa truyền đến tai ta, thì nàng ta đã từ chối.
Ngay khi ta nghĩ rằng gia đình này sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, thì nàng ta lại nhìn trúng bộ hạ Lư Toàn của Tử Trọng ca ca.
Tiểu tử kia nhìn thô kệch, khi theo ca ca đến phủ, hai người họ nhìn nhau thì nhớ mãi không quên.
Ta hỏi nàng ta, không chê xuất thân nghèo khổ của hắn sao?
Nàng ga lại nói, tình đầu ý hợp là điều rất hiếm thấy.
Ta nhìn nàng ta, ta biết nàng ta không còn là tiểu hài tử của trước kia.
Chương 23
Chớp mắt lại một năm Nguyên tiêu lại đến, trong cung truyền đến tin, Nhạc Ninh đã khiến Nam Cương mất đất, Hoàng Thượng đại hỉ, hắn phong nàng ấy thành Trấn Nam tướng quân.
Nhạc An mừng vô cùng, chuẩn bị sẵn để khi nàng ấy về thì đón gió tẩy trần, ta đang dẫn hai đứa nhoc Hoắc Không và Hoắc vô đi luyện kiếm thì đúng lúc thấy giám ngục Trương Thủy đang vội vàng chạy tới.
“Trưởng công chúa, hôm nay tội thần Tống Chương Ngôn vừa qua đời…”
Ta buông kiếm, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi, vất vả cho ngươi đã đặc biệt tới đây báo tin cho ta, đã là tội thân thì cứ ném hắn vào loạn mồ đi, cũng không cần báo cho Hoàng Thượng.”
Trương Thụy rời đi, Hoắc Không mở to mắt nhìn hắn ta, nhóc tò mò hỏi: “Tổ mẫu, Tống Chương Ngôn là ai vậy ạ?”
Ta sờ đầu bé, cười nói: “Là phản thần tặc tử, đã bại dưới tay của quân thủ Hoắc gia.”
-Hoàn
Cũng khá đúng ý ta.
Đại hoàng tử mất sớm, vị trí Thái Tử cũng bị bỏ trống.
Nhị hoàng tử là do Hoàng Hậu sinh, đương nhiên vị trí Thái Tử được triều thần ủng hộ là nhi tử của chính thê.
Kiếp trước Hoàng Đế đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, trong cung truyền ra tin, vị trí Thái Tử đã được định cho Nhị hoàng tử.
Lập đích trưởng tử vì trữ quân, thiên kinh địa nghĩa, nhưng Tam hoàng tử đã chuẩn bị từ sớm, tư binh dưới tay lại nhiều hơn vệ binh trong cung.
Nô tỳ bên cạnh Hoàng Hậu lén trốn ra ngoài truyền tin, ta lập tức theo Tống Chương Ngôn theo binh mã tiến sát vào cung, trên đường đi không gặp bất cứ con ngựa nào, ta còn thầm thấy may mắn, khi ta kéo Hoàng Hậu chuẩn bị chạy ra ngoài cung, thì Tống Chương Ngôn xoay người chỉ mũi kiếm vào hướng bà ấy.
Vậy mà hắn lại là người của Tam hoàng tử.
Ta thật khờ, hắn biết rõ quan hệ giữa ta và Hoàng Hậu, Nhị hoàng tử lại nhập chủ đông cung, nhất định hắn sẽ lựa chọn ở cùng một chỗ với ta.
Hoàng Hậu tức giận mắng hắn bất trung bất hiếu, phụ lòng Hoàng Đế tin tưởng hắn.
Cuối cùng hắn đã bỏ lớp ngụy trang xuống, nói hết những lời trong lòng ra:
“Ta đường đường là nam nhân cao to, vậy mà trong mắt các ngươi ta còn không một nữ nhân Hoắc Uyển Nguyệt! Hoàng Hậu, người đừng nhìn ánh mắt cao cao tại thượng này nhìn ta!”
Hắn vì để trút giận mà đã móc hai mắt Hoàng Hậu.
Hoàng Đế và các hoàng tử khác, thì chết dưới mũi kiếm của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử đổ hết mọi tội lỗi phản nghịch lên đầu Ngũ hoàng tử, còn bản thân gã biến từ phản nghịch thành anh hùng.
Vốn Tống Chương Ngôn không có giết ta, hắn chỉ đem nhốt ta vào trong phủ.
Không ngờ đêm đó Tam hoàng tử biết được khi giết Hoàng Hậu thì cũng có nữ nhi của Hoắc tướng quân ở đó, gã lập tức hạ chỉ giết ta.
Người Hoắc gia còn hơn phân nửa ở biên cương canh giữ, nếu ta đem việc này nói ra, chắc chắn sẽ đại loạn.
Nhận được ý chỉ, Tống Chương Ngôn không chút do dự, một kiếm đâm chết ta.
Những chuyện này, giống như đã xảy ra rất lâu.
Trong các hoàng tử, Ngũ hoàng tử có dũng có mưu, chí hướng cao xa, có thể gánh vác trọng trách, chỉ là xuất thân hơi kém, mẫu thân chỉ là thứ nữ ở quan viên địa phương.
Về phần Nhị hoàng tử, ta lớn lên cùng hắn, thật ra hắn chỉ thích thơ từ ca phú. Quan trọng là Hoàng Hậu đã từng nói, bà ấy không muốn nhi tử ở vị trí đó, quyền cao chức trọng, nhưng lại bị nhốt ở trong trụ suốt đời.
Ta quyết tâm đặt cược lên người Ngũ hoàng tử.
Chương 15
Tuy ta lớn lên ở trong cung, nhưng cũng không vì thế mà lui tới cùng các hoàng tử khác.
Bây giờ thánh thể Hoàng Đế vẫn an khang, gió êm sóng lặng, nếu ta tùy tiện gặp mặt Ngũ hoàng tử, thì sẽ có lời đồn không hay.
Đúng lúc gặp ở sanh thần Thục phu, ta mượn cơ hội này vào cung bà ấy để tặng lễ.
Thục phi là mẫu thân của Ngũ hoàng tử, trời sinh bà ấy có tính cách yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, ngay cả ngày sanh thần cũng không làm tiệc mừng thọ, bà ấy chỉ ngồi đó vẽ tranh, ta tặng bà ấy bộ Lưu Vân Đồ của Lâm Viễn Chi, bà ấy thích tới mức không buông, còn cố tình kêu ta ở lại ăn cơm.
Ngũ hoàng tử cũng ở đây, trên bàn cơm, Thục phi khoe bức tranh mà ta đã tặng cho Ngũ hoàng tử xem, nhân cơ hội này ta liền nói: “Nếu nương nương thích thì hôm nay Ngũ hoàng tử có thể cùng ta hồi phủ, ở trong phủ vẫn còn một bức do Lâm tiên sinh vẽ, vạn dặm giang sơn đồ, đây là di vật do phụ thân ta để lại, Võ gia vẫn lưu lại là sự giày vò, nếu được nương nương bảo quản thì cũng coi như là chỗ tốt.”
Thục phi rất vui, bà ấy liên tục cảm ơn, không hề nhận ra biến hóa của Ngũ hoàng tử.
Trên đường xuất cung, Ngũ hoàng tử nín thở, nghiêm túc hỏi ta: “An Bình quận chúa có ý gì?”
Ta cười đáp: “Ý của ta chắc Ngũ hoàng tử cũng hiểu.”
Vạn dặm giang sơn đồ là bức tranh trước đây phụ thân mời Lâm tiên sinh vẽ tặng cho Hoàng Đế, ý chỉ nói ông đã đoạt được giang sơn vạn dặm. Sau khi lập quốc hậu, Hoàng Đế đã tặng lại như quà đáp lễ, ý nói giang sơn này trông cậy vào Hoắc gia.
Người ngoài chỉ biết Lâm Viễn Chi vẽ rất giỏi, lại không biết chính trị sau lưng thế nào.
Ngũ hoàng tử trưởng thành từ trong hoàng quyền, lại có thiên phú, làm sao mà không hiểu ý nàng.
Hắn không nói lời nào, cứ thế theo ta về nhà lấy tranh.
Từ nay về sau, nhóm bá huynh Hoắc gia cũng bắt đầu ngẫu nhiên ra vào cung Ngũ hoàng tử.
Chương 16
Ngày thu ảm đạm, mưa nhẹ rơi ở kinh thành suốt 1 tháng.
Đầu mùa đông, hoàng đế ốm nằm trong đại điện, mãi đến 3 ngày sau mới tỉnh lại, sóng nước ngầm trong triều bắt đầu dâng lên, tin tức phong Nhị hoàng tử làm người thừa kế truyền nhanh như chong chóng.
Tống Chương Ngôn ra vào cung điện càng ngày càng nhiều, binh mã của Tam hoàng tử cũng điều động cực kỳ dày đặc. Lại thêm hai tháng nữa, tất cả tư binh của gã sẽ lẻn hết vào cung.
Ta biết ngày đó đang đến gần.
Ta lặng lẽ trở về Hoắc gia, phái người canh gác chặt chẽ phủ, chỉ gặp một mình đại bá ở trong phòng:
“Sùng bá bá, Nguyệt nhi có chuyện quan trọng cần bàn.”
Đại bá đỡ ta dậy, ông nói rằng cho dù thế nào đi nữa, Hoắc gia cũng luôn ở phía sau ta.
“Hiện tại Hoàng Đế nằm trên giường không dậy nổi, trong triều thì đang lục đục nội bộ, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố, Hoắc gia chúng ta cần phải nâng cao cảnh giác.”
“Lời Nguyệt nhi cũng là điều ta đang nghĩ!” Ông ấy nắm chặt hai tay.
Ta kể hết bí mật giữa Tam hoàng tử và Tống Chương Ngôn cho ông ấy nghe, ông ấy đã rất tức giận.
Tống Chương Ngôn là phu quân của ta, mặc dù ta không có chứng cứ xác thực, nhưng đại bá vẫn tin tưởng lời ta nói, ta hạ nhỏ giọng nói tiếp: “Bá phụ, người cũng biết hoàng đế không bổ nhiệm Nhị hoàng tử, mà là Ngũ hoàng tử.”
Những lời này như long trời lở đất, hôm trước vào cung, Hoàng Hậu đã lén nói cho ta biết, bà ấy đã cực khổ nói với Hoàng Đế hãy bổ nhiệm nhân tài thay vì chọn con trưởng, cuối cùng Hoàng Đế cũng đồng ý.
Ngôi vị Hoàng Đế, vốn dĩ nên do hắn đảm nhiệm.
“Hoắc gia chắc chắn sẽ nghe theo Hoàng Đế.” Đại bá lập tức đưa ra quyết định.
Những ngày tiếp theo, dưới sự chỉ huy của ông ấy, đại quân Hoắc gia xuất hiện trong và ngoài cung.
Không lâu sau, trong thư phòng của Tống Chương Ngôn, cuối cùng ta đã tìm được lá thư hắn và Tam hoàng tử bì mật gửi cho nhau, ra đem việc này giao cho Tử Trọng ca ca xử lý.
Huynh ấy đã đích thân đưa đến tay Ngũ hoàng tử.
Chương 17
Ta vẫn còn điều lo lắng.
Việc mưu phản, nếu Tam hoàng tử vẫn chưa hành động, có lẽ Hoắc gia sẽ bị vu vào tội cấu kết với Ngũ hoàng tử để mưu phản.
Ta và Ngũ hoàng tử thương nghị, việc này, chỉ có vài người chúng ta biết, cần phải để chính mắt Hoàng Đế nhìn thấy Tam hoàng tử mưu phản mới xem mới thành công.
Ngũ hoàng tử ngầm đồng ý, thầm nghĩ hắn cũng không muốn chuyện này để chuyện kia.
Nghĩ tới cái chết thảm của Hoàng Hậu ở kiếp trước, ta thật sự rất lo, nên ta đã tăng thêm nhiều nhân thủ bảo vệ Vĩnh Ninh Cung.
Ta sai Đồng Nguyệt dẫn người đi tới Tống gia ở Long Nguyên để làm một chuyện, thân mẫu vừa nghe nói tới đón bà ta về kinh thành, bà ta đã thu dọn sẵn đồ đạc.
Như vậy mọi chuyện đều đã sắp xếp xong.
Chương 18
Cuối cùng cũng tới đêm Nguyên tiêu, ta đã thức trắng đêm, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ta dùng sức véo lòng bàn tay mình.
Giờ Thìn, cuối cùng người Hoắc gia cũng đến báo cáo, Tam hoàng tử thật sự đã dẫn tư binh vào thành mưu phản, đang bị Ngũ hoàng tử và quân binh Hoắc gia vây lấy ở ngoài đại điện, Hoàng Đế nằm trên giường bệnh, nghe được tin này thì tức đến hộc máu.
Ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai người chạy vào trong quân nói cho Tống Chương Ngôn biết —— trong cung có phản loạn, Hoàng Hậu kêu hắn dẫn binh vào cung để cứu giá.
Trước đây, Tử Trọng ca ca đã nhờ người giả danh Tam hoàng tử đến truyền tin, nói cho hắn biết việc mưu phản của Tam hoàng tử đang thuận lợi.
Rất nhanh, hắn đã dẫn binh mã cùng ta tiến thẳng vào Vĩnh Ninh Cung, trên đường đi bọn ta vẫn không nhìn thấy bất kỳ một con ngựa nào như kiếp trước.
Cửa Vĩnh Ninh Cung đóng chặt, hắn tiến lên dùng một chân đá văng cánh cửa, chỉ thấy Hoàng Hậu đang nghiêng người ngã vào bên trong đại điện, không nói một lời, ta lo lắng tiến lên đỡ bà ấy, khóc lóc nói: “Nương nương, mau chạy thôi!”
Vừa dứt lời, Tống Chương Ngôn đã giơ kiếm lên, không chờ hắn phản ứng, ta đã mỉm cười nhìn hắn, dùng một tay đẩy hung hăng đẩy người trong lòng tới phía trước.
Người nọ cứ thế bị kiếm đâm vào người, máu văng khắp nơi, mắt hắn như bị che mờ.
Chờ tới lúc Tống Chương Ngôn nhìn thấy rõ mặt người nọ, sắc mặt hắn trắng bệch
——
“Mẫu thân!!”
Ta lùi về phía sau, Hoắc ca ca đã mai phục từ sớm, huynh ấy dẫn người xông vào vây quanh hắn.
Chương 19
Bệnh của Hoàng Đế vẫn không khỏi được chút nào, Ngũ hoàng tử thay ông thừa kế, trở thành Tân Đế.
Ngày đăng cơ, trên dưới Hoắc gia đều được phong thưởng, đại bá thừa hưởng danh Đại tướng quân của phụ thân, ca ca Hoắc gia thì trở thành tân nhậm Phiêu Kỵ tướng quân được Tân Đế coi trọng nhất.
Tân Đế từng hỏi ta: “Uyển Nguyệt, ta sẽ phong ngươi làm trưởng công chúa, ngươi thấy thế nào?”
“Hoàng thượng, huynh trưởng Hoắc gia đều được phong làm tướng quân, tại sao Hoắc Uyển Nguyệt ta lại không được?” Ta hỏi lại hắn.
Từ nhỏ ta đã tập võ, giỏi nhất là dùng thương*, ở trong cung thường lén đi theo bên cạnh Lý Vô Kiên tướng quân luyện công, về sau thì bái ông ấy làm sư phụ, trước khi gả cho Tống Chương Ngôn, ta còn xuất chinh cùng sư phụ, vì tiên đế mà đoạt được đại Khuông giới doanh đóng quân lương thảo của nước láng giềng.
*Thương còn được gọi là giáo
Khi xuất giá, sư phụ thấy rất tiếc, nếu ta là một nam nhi thì tốt biết mấy.
Nhiều năm như vậy, ta cũng gần quên đi cảm giác chạy điên cuồng trên lưng ngựa là thế nào. Ta chỉ cho rằng Tân Đế đang nghĩ ta nói ăn lộn xộn, không ngờ hắn vậy mà lại thật sự hạ chỉ, phong ta làm trưởng công chúa, kiêm luôn Võ An tướng quân.
Ta cũng có binh lính của riêng mình.
Chương 20
Tống Chương Ngôn bị nhốt vào đại lao, trước khi được phong thì ta đã tới gặp hắn, hắn vừa thấy ta thì đã hận không thể nhào tới cấu xé ta.
Ta nói cho hắn biết Tống gia trừ hai nữ nhi của ta ra thì tất cả đã bị tru di cửu tộc.
Trơ mắt nhìn mẫu thân hắn bị chết dưới kiếm của chính hắn, cảm giác đau khổ khi biết tin cả tộc bị diệt vong, ta muốn hắn ghi nhớ mãi mãi.
Hắn một lòng muốn chết, lúc này hắn hỏi ta: “Ngươi hận ta tới như vậy sao?”
Ta đáp: “Tống Chương Ngôn, ta sống chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của ngươi. À đúng rồi, Tân Hoàng Đế vừa phong ta thành Võ An tướng quân, về sau ngươi phải gọi ta là Hoắc tướng quân.”
Rất nhiều năm sau, người canh đại lao tới truyền tin, hắn ngày ngày đều than khóc: “Hoắc Uyển Nguyệt! Hoắc tướng quân, cầu xin ngươi tha cho ta, để ta chết đi!”
Ta chỉ sai người nhìn kỹ hắn, đừng để hắn chết dễ dàng, cũng đừng cho hai nữ nhi nhìn thấy hắn.
Thù của ta với hắn, chờ hắn nhận hết tra tấn, ta mới thấy hài lòng.
Chương 21
Danh hiệu tướng quân, đương nhiên ta biết rõ chỉ là hư danh, nhưng ta cũng không bỏ qua, đôi lúc ta cũng dẫn binh chinh phạt, đánh thắng không ít trận.
Về sau, ta đem binh phù giao cho Nhạc Ninh, nàng ấy dũng mãnh chiến đấu, dựa vào thực lực làm Tân Đế phong nàng ấy thành tứ phẩm tướng quân, ta rất vui.
Nhìn dáng vẻ nàng mặc giáp, trong nhất thời ta nhìn thấy dáng vẻ của phụ thân mình trong đó.
Thái Hậu vẫn luôn muốn chỉ hôn cho nàng ấy, bà ấy nói là nữ nhi thì nên dịu dàng một chút, ta chỉ cười đáp lại lời bà ấy: “Nhạc Ninh nói, chờ con bé không còn chạm vào đau thương nữa thì con bé sẽ tự tìm nam nhân để thành hôn.”
Thái Hậu tức giận, bà ấy đánh ta, mắng ta để nàng ấy tùy ý làm bậy.
“Hôm trước Nhạc An vừa tiến cung tới gặp ta, con bé nói muốn hòa li.” Bà ấy chuyển chủ đề, cẩn thận nói.
Ta biết bà ấy muốn quan hệ giữa ta và Tống Nhạc An dịu đi.
Nàng ta hận ta vì đã giam cầm phụ thân nàng ta, nên đã không còn gặp ta nữa. Thái Hậu thương nàng ta, nên bà ấy làm chủ hôn để nàng ta được gả cho nhi tử Viên Hạo Văn của thừa tướng, lại không ngờ biến khéo thành vụng.
Viên tướng quân là quân tử, không ngờ nhi tử ông ta lại là tên hỗn trướng, sau khi cưới nương tử thì ngày ngày ăn chơi đàng điếm, chỉ ba năm ngắn ngủi mà gã đã nạp gần mười mấy thiếp thất.
Thái Hậu thấy rất áy náy, nhưng dù có khuyên thế nào thì nàng ta vẫn không chịu hòa li vì sợ hư tổn thanh danh, thà ở phủ Thừa tướng chịu ấm ức chứ không chịu hòa li.
Tháng trước, Viên Hạo Văn cưỡng ép dân nữ bị đưa lên quan phủ, Hoàng Thượng hạ lệnh điều tra, mặt Viên tướng quân tối sầm, ông ấy chủ động từ quan, Viên Hạ Văn không học vấn không việc làm. Bây giờ thì gặp tai ương trong nhà lao, nàng ta không thể không hòa li, nhưng Viên gia chơi trò vô lại, họ dùng lời Thái Hậu tứ hôn để giữ người lại.
“Thái Hậu, người đừng để chuyện này trong lòng, đây đều là do con bé tự mình tạo ra nghiệp, cứ để nàng ta làm gì thì làm.” Ta hớp ngụm trà, như đang nói chuyện nhà khác.
Thái Hậu thở dài, nói tiếp: “Tiểu Nguyệt à, nữ nhi sống thế nào cũng khổ, nay lại còn xa cách nhau, dù sao ngươi cũng là mẫu thân con bé, đành lòng trơ mắt nhìn con bé chịu khổ sao?”
Nữ nhi sống thế nào cũng khổ.
Nghe xong lời này, cuối cùng ta lại dao động.
Đúng vậy, dù sao nàng ta cũng giống ngàn vạn nữ tử trên thế gian nàng, nữ tử như Nhạc Ninh, thật sự là phù dung sớm nở tối tàn.
Chương 22
Ngày tiếp theo, ta tự mình đến phủ Thừa tướng, nhìn thấy ta, nàng ta hơi ngạc nhiên:
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?
”
“Ta tới đón ngươi hồi phủ.”
Nhiều năm không gặp, nàng ta đã tiều tụy đi nhiều.
Ta vừa dứt lời, nước mắt nàng ta thi nhau rơi xuống.
Từ trước tới nay Viên gia đều biết ta và nàng ta bất hòa với nhau, họ còn cố tình lấy việc Thái Hậu tứ hôn cắn mãi không nhả, chần chừ không chịu ký giấy hòa li.
Bây giờ vừa thấy ta tới, họ không dám chậm trễ, lập tức ký giấy, ta kêu Đồng Nguyệt lấy giấy và nói: “Từng là thông gia, đồ vật trong phủ An nhi, đều sẽ để ở Viên gia, còn người thì ta sẽ dẫn đi.”
Viên tướng quân trung thành, chưa từng tham ô một phần nào, tiền tài đều bị nhi tử hỗn đản tiêu hết, ta làm như vậy là đều vì mặt mũi của Viên tướng quân.
Chủ mẫu Viên gia vô cùng cảm kích.
Sau khi Nhạc An hồi phủ, cuối cùng vẫn cúi đầu ở chung với ta. Đầu tiên là giúp Đồng Nguyệt quản lý, sau thì việc lớn nhỏ trong phủ đều do nàng ta định đoạt.
Mấy năm nay, cũng có không ít người tới cửa cầu hôn, chỉ là những chuyện đó đều chưa truyền đến tai ta, thì nàng ta đã từ chối.
Ngay khi ta nghĩ rằng gia đình này sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, thì nàng ta lại nhìn trúng bộ hạ Lư Toàn của Tử Trọng ca ca.
Tiểu tử kia nhìn thô kệch, khi theo ca ca đến phủ, hai người họ nhìn nhau thì nhớ mãi không quên.
Ta hỏi nàng ta, không chê xuất thân nghèo khổ của hắn sao?
Nàng ga lại nói, tình đầu ý hợp là điều rất hiếm thấy.
Ta nhìn nàng ta, ta biết nàng ta không còn là tiểu hài tử của trước kia.
Chương 23
Chớp mắt lại một năm Nguyên tiêu lại đến, trong cung truyền đến tin, Nhạc Ninh đã khiến Nam Cương mất đất, Hoàng Thượng đại hỉ, hắn phong nàng ấy thành Trấn Nam tướng quân.
Nhạc An mừng vô cùng, chuẩn bị sẵn để khi nàng ấy về thì đón gió tẩy trần, ta đang dẫn hai đứa nhoc Hoắc Không và Hoắc vô đi luyện kiếm thì đúng lúc thấy giám ngục Trương Thủy đang vội vàng chạy tới.
“Trưởng công chúa, hôm nay tội thần Tống Chương Ngôn vừa qua đời…”
Ta buông kiếm, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi, vất vả cho ngươi đã đặc biệt tới đây báo tin cho ta, đã là tội thân thì cứ ném hắn vào loạn mồ đi, cũng không cần báo cho Hoàng Thượng.”
Trương Thụy rời đi, Hoắc Không mở to mắt nhìn hắn ta, nhóc tò mò hỏi: “Tổ mẫu, Tống Chương Ngôn là ai vậy ạ?”
Ta sờ đầu bé, cười nói: “Là phản thần tặc tử, đã bại dưới tay của quân thủ Hoắc gia.”
-Hoàn