Chương 1 - Phu Quân Ta Đã Đem Về Một Nữ Tử

Chương 1

Ta tên Hoắc Uyển Nguyệt, phụ thân ta là Hoắc Uân đã cùng hoàng đế chinh chiến sa trường, mẫu thân ta đã qua đời sau khi sinh ra ta trong lều trại tiền tuyến.

Không lâu sau, thiên hạ thái bình, phụ thân ta trở thành thân tín được hoàng đế sủng ái nhất, Hoắc gia được phong quan vô hạn.

Đáng tiếc, thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, vào năm Kiến Quốc thứ nhất, phụ thân lâm bệnh, ba tháng sau đã đi theo mẫu thân ta.

Sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân không nạp thiếp, chỉ còn ta là nữ nhi duy nhất ở Hoắc gia, hoàng đế vô cùng đau buồn và đưa ta vào cung để nuôi nấng.

Hoàng đế dành nhiều tình thương cho ta - đứa trẻ mồ côi của Hoắc gia, không những yêu cầu đích thân Hoàng Hậu nuôi dưỡng ta mà còn hạ lệnh trừng phạt thật tàn nhẫn nếu ai dám bắt nạt ta.

Hoàng Hậu nương nương cũng là người quen cũ của mẫu thân, tình bạn vào sinh ra tử đó vô cùng quý giá. Hoàng Hậu có nhi tử nhưng không có nữ nhi nên ta trở thành nữ nhi của bà ấy.

Năm 7 tuổi, ta được phong chức trở thành An Ninh quận chúa, lễ sắc phong làm theo nghi chế của công chúa, Hoàng Hậu không ngần ngại gọi ta là “nữ nhi”.

Năm 16 tuổi, Hoàng Đế ban hôn cho ta. Gả ta cho một vị tướng trẻ tên Tống Chương Ngôn, hoàng hậu sau khi gặp không ngừng khen ngợi:

“Tống tướng quân thật sự rất xuất chúng, xứng với tiểu Nguyệt của chúng ta. Nếu con mà gặp hắn, nhất định con cũng sẽ thích.”

Kiếp trước, khi hoàng hậu nói vậy với ta, trong lòng ta vô cùng ngưỡng mộ. Nếu như Hoàng hậu nói là người tốt, thì nhất định là một người rất ưu tú, ta mất mẫu thân, nên sớm đã mong mỏi về tổ ấm của chính mình.

Ngay sau khi sống lại, ta lập tức vào cung điện để gặp Hoàng Hậu.

Sau khi ta nhìn thấy nụ cười quen thuộc của bà ấy, trái tim ta như vỡ nát.

Người mà ta coi như mẫu thân cũng đã chết trong vòng tay ta vào tết Nguyên tiêu, nỗi đau lúc ấy đến bây giờ vẫn khiến ta khó mà quên.

“Nương nương.” Giọng ta hơi nức nở, làm bà ấy bị dọa sợ.

“Làm sao vậy? Ai dám bắt nạt Nguyệt nhi nhà ta tới mức mếu máo thế này!” Ngoài miệng thì Hoàng Hậu trêu ghẹo, nhưng vẫn nắm tay ta, ánh mắt tỏ vẻ đau lòng.

Lưu ma ma ở bên cạnh cười, nói: “Nương nương yên tâm, trên đời này có ai dám đắc tội An Ninh công chúa chứ, chỉ sợ kẻ đó không cần mạng nữa.”

Đúng, kiếp này ta muốn mạng của cả nhà Tống gia.

“Nhân tiện hôm nay hình như là ngày Tống tướng quân về thành, thay vì đón phu quân, sao con lại đến tìm ta?”

“Hắn sao có thể so được với người.” Lời ta nói là thật.

“Đứa nhỏ này, cũng dẻo miệng lắm!” Hoàng Hậu vuốt mũi ta, cười trìu mến.

Ta cầu xin bà ấy ban thưởng cho Tống Chương Ngôn, bà ấy lấy ngọc chương ra, giao cho Lưu ma ma và theo ta đứng chờ ở cửa thành.

Chương 2

Tuy ta và Tống Chương Ngôn không ân ái nhiều, nhưng vẫn coi như tôn tương kính như tân.

Ngày mà hắn dẫn Liễu Thanh Thanh vào phủ, ta đã làm rùm beng, nhạc mẫu trách ta không theo khuôn phép nhà chồng, mắng ta là đứa trẻ không phụ thân và mẫu thân, điều này là không giáo dưỡng. Trong cơn tức giận, ta đã đập đổ từ đường Tống gia, cứ thế mà chặt đứt tình cảm phu thê, cũng khiến Tống gia viết giấy cáo trạng ta lên quan.

Nhạc mẫu không thừa nhận việc mắng phụ thân và mẫu thân ta, trên dưới Tống phủ nhất quyết nói thân mẫu không nhục mạ ta câu nào, ta cũng hết đường chối cãi.

Tuy là công chúa cao quý, nhưng ta khó mà cãi lại miệng thiên hạ.

“Nữ nhân này quá đanh đá! Đúng là chưa thấy ai thế này!”

“Ta chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhân đại nghịch bất hiếu và không giữ phụ đạo thế này!

“Thanh danh của Hoắc gia bị nàng ta dẫm đạp cả rồi!”

Nếu chửi nữa thì chỉ sợ Hoàng Hậu cũng bị vu vào tội không biết dạy con.

Tống Chương Ngôn là người vì đương thời Hoàng Đế cũng cố lực lượng giang sơn, Hoàng Đế cũng thấy việc ta làm cũng hơi quá, nên phạt ta tự trung tu lại từ đường, và quỳ gối ba ngày ba đêm.

Nhưng ba ngày đó, kinh thành mưa to gió lớn, từ lúc đó ta bệnh nặng không khỏi, cơ thể hư nhược, nằm trên giường khoảng nửa năm. Nửa năm sau, đương nhiên việc trong phủ đã do Liễu Thanh Thanh nắm giữ.

Sau khi Liễu Thanh Thanh vào cửa, nàng ta ở trước mặt thân mẫu luôn khom lưng uốn gối, thân mẫu rất hài lòng, cuối cùng bà ta cũng đã biết cảm giác được làm thân mẫu. Mà trên dưới Tống phủ, cũng thấy thị thiếp này được săn sóc, nên ai cũng lấy lòng nàng ta, ngay cả nữ nhi của ta cũng gọi nàng ta là nương.

Chương 3

Ta mỉm cười đứng ở cửa lớn, chờ xe ngựa của Tống Chương Ngôn.

“Nương tử, đây là Liễu Thanh Thanh, trong lúc ra ta ngoài chinh chiến, nàng ấy đã cứu ta…”

“Muội tử, muội yên tâm, muội đã cứu phu quân của ta, ra sẽ nhớ kỹ ân tình này, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi trong kinh thành vinh hoa phú quý này, để muội gả cho một gia đình tốt!” Tống Chương Ngôn còn chưa nói xong, ta đã nhiệt tình nắm lấy tay Liễu Thanh Thanh.

Sắc mặt Tống Chương Ngôn rất khó coi, nhạc mẫu ở bên cạnh không chút kiên nhẫn mà đẩy hắn: “Nói đi chứ….!”

“Uyển… Uyển Nguyệt, Thanh Thanh đã mang thai con ta, ta đã nạp nàng ấy làm thiếp rồi.” Giọng Tống Chương Ngôn hơi chột hạ.

Lúc tiến vào phủ, ta đã nói với hắn, ta quyết không cho hắn nạp thiếp, nếu muốn thì chỉ có thể hưu ta.

Mọi người đều đợi xem kịch vui, ta biết, ở đây trừ ta và Lưu ma ma, thì ai cũng biết chuyện của hắn và Liễu Thanh Thanh.

“Tống Chương Ngôn, ta là thê tử được chàng cưới hỏi đàng hoàng, việc chàng nạp thiếp, chàng đã từng thương lượng với ta chưa? Ta không đồng ý.’

Vừa dứt lời, Liễu Thanh Thanh khóc lóc, quỳ xuống dưới chân ta, nũng nịu nói: “Cầu xin phu nhân chấp nhận thiếp, tốt xấu gì thiếp cũng đã mang huyết mạch của Tống gia…”

Tống Chương Ngôn vô cùng đau lòng, hắn bước tới đỡ nàng dậy, còn chưa kịp nói gì thì nhạc mẫu đã lớn tiếng mắng: “Bản thân ngươi không sinh được nhi tử, còn không cho con ta nạp thiếp? Ta thấy do ngươi từ nhỏ không có phụ thân và mẫu thân dạy, nên không biết đức nữ là gì, trượng phu nạp thiếp là điều thiên liên, còn cần ngươi gật đầu làm gì?”

Nhạc mẫu nói mà không biết lựa lời, lời nói không sai câu nào, vẫn giống kiếp trước.

Chỉ có điều bất đồng là lúc này Lưu ma ma đang đứng ở sau ta, bà ấy vừa nghe thì mặt tối sầm.

Nghe được lời độc ác này, ta dựa vào cửa thành khóc như mưa.

Chương 4

Lưu ma ma nói hết chuyện ta khóc lóc gọi “phụ thân và mẫu thân” không ra hơi, kể hết một chín một mười cho Hoàng Hậu nghe, Hoàng Hậu luôn dịu dàng đã nổi giận, bà phái người đến đón ta vào cung để chăm sóc.

Đêm đó chuyện này đã truyền đến tai Hoàng Đế.

Hoàng Đế rất tức giận.

Giang sơn này đều do toàn tộc Hoắc gia liều mạng tạo thành, các tướng sĩ chết trận, bị thương, kết quả phụ thân ông chưa kịp hưởng phúc thì đã từ giã cõi trần, vì thế mà Hoắc gia cũng tan tành xẻ nghé, trước kia ông luôn thua thiệt, nên giờ ta ở trong cung, có ông bảo vệ, ta cũng không kiêng nể gì.

“Tống Chương Ngôn, nữ nhi của Hoắc tướng quân, cũng chính là nữ nhi của trẫm!” Ông vỗ mạnh vào long ỷ.

Chúng thần đều sợ hãi, ai ai cũng quỳ xuống.

Tuy ta biết Hoàng Đế gả ta cho hắn chỉ vì chính trị, nhưng giờ phút này, lòng ta vô cùng cảm kích ông.

Tống Chương Ngôn bị bắt vào đại lao, thân mẫu thì bị phạt.

Nhạc mẫu biết mình đã gây ra họa lớn, bà ta biết chuyện này khó mà xong xuôi, bà ta vì vậy đã ngất vì sợ.

Chuyện này tính là gì chứ? Đây chỉ là mới bắt đầu thôi.

Ta biết Hoàng Đế sẽ không thật sự phạt hắn, vì chiến tranh liên tục xảy ra, đế quốc cần hắn. Chỉ vì ta, nên hắn cũng phải bị khiển trách.

Nghĩ tới việc Tống Chương Ngôn biết rõ điểm này.

Ta cũng đã ở bước mặt Hoàng Đế tự mình bước xuống bậc thang.

Ta quỳ ở đại điện, xin Hoàng Đế thả hắn ra, ta còn nói, sẽ đồng ý cho Liễu Thanh Thanh vào cửa, Hoàng Đế và Tống tướng quân đừng vì ra mà xảy ra hiềm khích với Hoắc gia.

Mọi chuyện đã chu toàn, Hoàng Đế rất hài lòng, ông khen ta hiểu chuyện, sự áy náy trong lòng ông cũng tăng thêm vài phần.

Chỉ có Hoàng Hậu mới thật sự đau lòng cho ta: “Nguyệt Nhi, nếu con không muốn thì cứ hòa li, nữ nhi của bổn cung, dù có hòa li thì vẫn được ăn sung mặc sướng!”

Ta lắc đầu từ chối, bà ấy không biết, ta không hòa li vì ta có nhiều chuyện chưa làm.

Nhưng, ta đã cầu xin Hoàng Hậu hạ chỉ, kêu thân mẫu quay về Long Nguyên để dưỡng già, nơi đó rộng rãi, nhưng rất hoang vắng, nghĩ tới đây, chắc bà ta sẽ rất hận ta.

Chương 5

Sau đó không lâu, ta chọn ngày để hắn nạp thiếp, còn để nữ nhi Tống Nhạc An làm con thừa tự cho Liễu Thanh Thanh.

Đích nữ biến thành thứ nữ, mọi người trong kinh thành đều ồ lên.

Tống Nhạc An không ngừng khóc lóc, nhưng ta lại không chút mềm lòng.

Kiếp trước, trong lúc nằm trên giường nửa năm, không chỉ hạ nhân Tống phủ, mà ngay cả Tống Nhạc An cũng thành người của nàng ta.

Tiên sinh dạy học ở Tống gia nói với bé, nữ nhân phải biết thủ nữ tắc, muốn học nữ đức thì không được giống mẫu thân mà ngỗ nghịch với gia đình phu quân. Vì thế Liễu Thanh Thanh người cần kiệm cung thuận biến thành tấm gương của bé.

Trước kia ta luôn nói với bé, nữ nhân không nhất thiết phải nghe lời nam nhân trong mọi việc, chỉ cần sống tự tại. Nhưng đại nữ nhi Nhạc Ninh không nghe lọt tai câu nào, từ nhỏ đã du lịch sơn thủy, thích ngao du giang hồ, luyện được một ít công phu, nàng ta thì không cho là đúng, cả đời chỉ biết ảo tưởng được gả cho phu quân tốt.

Ngày ta ch ết, nàng ta đã đứng sau lưng Liễu Thanh Thanh mà khóc lớn: “Nương, con sợ!”

Cơ thể ta xấu xí, chảy rất nhiều máu, nàng ta không chút đau lòng, mà chỉ sợ.

Trước khi ta nhắm mắt, Nhạc Ninh đã chặt về, trong lúc hoảng hốt, ta chỉ nghe thấy nàng khóc rất thảm thiết.

Người không thương ta, kiếp này ta cũng không cưỡng cầu, nàng ta muốn nhận ai làm nương thì cứ nhận người đó.