Chương 7 - Phu Quân Dẫn Về Ba Tiểu Thiếp, Ta Liền An Tâm Dựng Sự Nghiệp Riêng
Chương 7
Ta ký được đơn hàng lớn đầu tiên từ gia tộc quyền quý, mặt mày hớn hở, bước đi như bay.
Quả đúng là vạn sự khởi đầu nan.
Gel lô hội bày bán ba tháng trời chẳng ai hỏi han, bán được đơn đầu tiên, vậy mà lại có nguồn tiêu thụ liên tục.
Ta cười toe toét, ngày nào cũng cầm sổ sách ra ngắm nghía mười lần.
Hôm nay, ta đang cùng quản sự đối chiếu sổ sách.
Lâm Hạnh Nhi vặn vẹo đi ngang qua, lại lùi lại, che miệng kinh hô:
"Đây, đây là, phu nhân đang công khai nuôi trai bao ở chính viện?"
Ta liếc nàng ta một cái, lười để ý.
Vị quản sự trẻ tuổi tuấn tú lặng lẽ đỏ mặt.
Lâm Hạnh Nhi khinh bỉ nói:
"Phu nhân dù không được phu quân sủng ái, cũng không nên tự sa ngã, tìm một tên tiểu bạch kiểm”
"Mặc áo trắng đi khắp nơi, bộ dạng nghèo kiết xác, thật mất mặt cho phu nhân."
Quản sự mặc một bộ trường bào lụa trắng, thêu hoa văn màu bạc, vừa lịch sự, vừa không phô trương.
Chúng ta nhìn nhau, đều im lặng.
Lâm Hạnh Nhi cười nói:
"Mua mấy bộ quần áo tử tế, cũng chẳng tốn bao nhiêu bạc.”
"Hôm trước, Lư lang đưa ta đến Kim Tú phường, chọn cả đống quần áo và giày thêu, cũng chỉ tốn hơn một trăm lượng bạc thôi."
Quản sự liếc nhìn nàng ta, cầm sổ sách của cửa hàng may, lật vài trang:
"Mùng chín tháng sáu, một áo ngắn màu vàng ngỗng, một váy bông màu đỏ tươi, một đôi giày thêu màu xanh ngọc.
"Nhập sổ... một... một trăm mười chín lượng ba đồng."
Ồ, của tiệm ta.
Bộ đồ phối màu cà chua xào trứng này, bị ta ghẻ lạnh mấy tháng trời, vậy mà bán được rồi.
Đáng mừng đáng mừng.
Lâm Hạnh Nhi trừng mắt, lại sờ sờ chiếc vòng tay vàng trên cổ tay:
"Hôm qua, Lư lang tặng ta chiếc vòng tay vàng, phải đến ba trăm lượng bạc."
Quản sự nheo mắt phân biệt, rồi cầm sổ sách của tiệm trang sức:
"Mùng mười tháng sáu, vòng tay đồng mạ vàng vân mây, nhập sổ... hai mươi lăm lượng bảy đồng."
Ta nhàn nhã gẩy gẩy hạt bàn tính.
Lâm Hạnh Nhi phập phồng:
"Hôm nay, hôm nay mua cho ta bánh bao súp cua, một cái đã tốn một lượng bạc!"
Quản sự im lặng một lát, nhỏ giọng nói với ta:
"Nhà mình không bán món này."
Ta buông bàn tính xuống, đầy lửa giận:
"Cái gì! Vậy mà lại để mỡ rơi vào miệng mèo!
"Dừng tiền tiêu vặt của Lư phủ lại cho ta!
"Đẳng cấp gì chứ, cũng dám dùng tiền của ta?"