Chương 5 - Phu Quân Dẫn Về Ba Tiểu Thiếp, Ta Liền An Tâm Dựng Sự Nghiệp Riêng

Chương 5

 

Lư Đình quay người đi vào chăn của Lâm  Hạnh Nhi.

 

Ngày hôm sau, Lâm Hạnh Nhi vặn vẹo đến trước mặt ta, vênh váo:

 

"Có vài người, cho dù cầu xin lão phu nhân cho phép, cũng chẳng có bản lĩnh giữ phu quân lại một đêm."

 

Nàng ta lại đánh giá ta từ trên xuống dưới, âm dương quái khí nói:

 

"Phu nhân hôm nay ăn mặc long trọng như vậy, e rằng cũng uổng công vô ích, phu quân chẳng thèm nhìn ngươi đâu."

 

Nghe vậy ta cúi đầu kiểm tra.

 

Long trọng sao?

 

Cũng được.

 

Chỉ là váy lụa Tứ Xuyên, đai ngọc, giày thêu bình thường nhất của tiệm may nhà ta.

 

Trâm cài tóc ngọc bích, vòng cổ ngọc trai, khuyên tai vàng bình thường nhất của tiệm trang sức nhà ta.

 

Hương thơm, dầu dưỡng tóc, phấn son, nước hoa bình thường nhất của tiệm Phấn Hương nhà ta.

 

Ta vô thức liếc nhìn Lâm  Hạnh Nhi.

 

Bộ váy áo hồng phấn cũ kỹ, trâm cài tóc bạc trơn chẳng có chút kiểu cách nào.

 

Hết rồi.

 

Lâm  Hạnh Nhi như bị ánh mắt của ta chọc tức, nhảy dựng lên:

 

"Ngươi bất quá chỉ có chút tiền bẩn, lại đánh mất quân tâm.

 

"Có cái danh hiệu chính thất thì có ích gì?"

 

Quan tâm gì chứ, cứ như hắn là hoàng đế không bằng.

 

Ta chẳng hiểu mô tê gì cả.

 

Tỳ nữ Kim Đào bước tới:

 

"Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

 

Ta gật đầu, phủi mông đứng dậy rời đi.

 

"Ta biết ngay mà, ngươi ăn mặc lồng lộn như vậy, chính là để ra ngoài tư thông với dã nam nhân!"

 

Kim Đào bước tới, cho nàng ta một cái tát:

 

"Trưởng công chúa mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân, tiểu thư nhà ta nhận lời mời tham dự, không chứa được ngươi ăn nói hàm hồ!"

 

Lâm  Hạnh Nhi ôm mặt:

 

"Ngươi, một ả tỳ nữ, cũng dám đánh ta?"

 

Rồi nàng ta quay sang ta:

 

"Đã là mời các vị phu nhân, tại sao ta không nhận được, có phải các ngươi giấu diếm không!"

 

Ta vô cùng kinh ngạc:

 

"Thiếp thất buôn bán, địa vị ngang hàng nô bộc.

 

"Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì, còn mời ngươi?"