Chương 6 - Phu Quân Chưa Cưới Trở Về Cùng Chân Ái
Ánh mắt nàng trong trẻo mà sâu thẳm — rõ ràng, nàng biết điều gì đó.
Từ xa vọng lại tiếng cười nói của đám nam nhân.
Bọn họ đang đối trước đầm sen mà ngâm thơ vẽ họa.
Ta đưa mắt nhìn về chiếc thuyền nơi Thời Liễm ngồi, liền bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang chặt chẽ dõi theo ta, một khắc cũng chẳng rời.
Hắn ngồi giữa đám công tử trong kinh, lại đặc biệt nổi bật — dung mạo khắc nét, ngũ quan đậm đà, mang theo khí tức khác lạ của ngoại tộc, cả người toát lên hơi thở nguy hiểm mà mê hoặc.
Giống như một con rắn độc ẩn mình trong cỏ rậm, lặng lẽ quan sát, chờ thời mà ra đòn.
Ta khẽ cong môi, mỉm cười với hắn.
Giữa chúng ta là cả hồ sen ngăn cách, chỉ còn tiếng nước khẽ gợn phản chiếu ánh sáng, tựa như sợi chỉ mảnh, nối liền cảm giác của hai bên.
Bên kia đột nhiên có tiếng tranh cãi. Tiếng cười êm ả dần biến thành tiếng ồn ào cùng lời khuyên can.
Qua rặng sen, tầm mắt ta mở rộng, đúng lúc ấy — bõm! bõm! hai tiếng vang lên, mặt hồ nổi lên từng vòng sóng lớn.
Người trên thuyền thất thanh kêu: “Có người rơi xuống nước rồi!”
Ta nhìn kỹ, liền thấy hai thân ảnh quen thuộc — Giang Tri Lâm và Thời Liễm.
Hai người họ ngã sát vào nhau, trên mặt hồ, tay chân vùng vẫy, nước bắn tung tóe.
Thời Liễm hớp lấy hơi, run giọng kêu: “A tỷ… A tỷ… ta… ta không biết bơi…”
Giang Tri Lâm thì biết bơi, nhưng chẳng hiểu sao lại bị vướng gì đó, chốc lát vẫn chưa nổi lên được, có vẻ cũng đang chìm dần.
Ta lập tức quát về phía mấy công tử còn đang bàng hoàng: “Còn ngây ra đó làm gì, hai người biết bơi xuống cứu mau!”
Bên cạnh ta, Liễu Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chết tiệt… con hồ ly xanh ranh ma.”
Không bao lâu, hai người được vớt lên bờ.
Cả hai đều ướt sũng, bộ dạng chật vật vô cùng.
So ra, Giang Tri Lâm lại càng thảm hơn.
Thời Liễm mặt trắng bệch, nước chảy ròng ròng trên tóc, mà kỳ lạ thay, vẻ nhếch nhác ấy lại càng làm nổi bật khí chất mong manh của hắn.
Mái tóc đen dài dính sát vào cổ, ánh mắt sợ hãi, dáng người co rút lại vì lạnh, toàn thân tựa như viên hổ phách vừa được vớt khỏi dòng nước — trong suốt, yếu ớt, mà đẹp đến nao lòng.
Các tiểu thư đứng quanh, ai nấy đều đỏ mặt, song vẫn không nén được mà liếc thêm vài lần.
Bọn họ cúi đầu, che giấu vẻ thẹn thùng, song trong ánh mắt nhìn xuống mấy người nam nhân vừa bị ướt sũng, lại lộ ra đôi phần cảm xúc khó tả — tựa như nhận ra, những kẻ phong lưu kia cũng chỉ là phàm tục mà thôi.
Thời Liễm vừa trông thấy ta bước đến, liền hất tay người bên cạnh, nhào vào lòng ta, run rẩy:
“A tỷ, ta không hiểu vì sao ca ca lại đẩy ta, ta… ta làm sai điều gì sao?
Hắn biết rõ ta không biết bơi mà…”
“Nếu ca ca thật sự chán ghét ta đến thế, vậy ta đi là được, cớ chi còn phải sỉ nhục ta như vậy.”
Liễu Anh trừng lớn mắt — chẳng phải đó là lời thoại của nàng ta sao?!
Chẳng phải cảnh này lẽ ra là của nàng với nữ chính sao?!
Giang Tri Lâm lúc ấy vừa nôn nước vừa ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt, cố lấy hơi rồi gằn giọng: “Ai đẩy ngươi xuống chứ! Rõ ràng là ngươi kéo ta rơi theo!”
“Hòa nhi, đừng để dáng vẻ giả tạo của hắn lừa! Là hắn cố ý nói lời khích ta, khiến ta tức giận mà ra tay, đây là mưu kế của hắn!”
“Hắn còn tự miệng thừa nhận, trong buổi yến tháng trước cũng là hắn cố tình ngã,
hoặc—”“Đủ rồi!” — ta lạnh giọng cắt lời.
Giang Tri Lâm ngây ra, mà khi bắt gặp ánh mắt ta — tràn đầy chán ghét và nghi ngờ — hắn như bị sét đánh giữa trời quang.
“nàng… nàng không tin ta sao?” — hắn khàn giọng hỏi.
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, quen biết đã hơn mười năm, vì một kẻ ngoài mới quen mà nàng lại mắng ta, nghi ta ư?”
“nàng tình nguyện tin hắn, mà chẳng còn tin ta?”
Ta bình thản nói: “Từ khi A Liễm vào kinh, ngươi liền châm chọc, hằn học, ngay từ lần đầu gặp đã mang lòng ác cảm.”
“Hắn vì nể ta, nên luôn khuyên ta đừng cùng ngươi tranh chấp, đừng để ý lời lẽ tổn thương, còn ngươi thì sao?”
“Dựa vào thân phận cao quý, ngươi không ngừng trêu chọc, khiêu khích, nay lại còn đẩy hắn xuống nước.”
“Ngươi rõ biết hắn chẳng biết bơi, cùng thuyền với ngươi toàn là bạn bè thân quen, nếu hắn thật sự chết đuối, liệu ai trong bọn họ chịu cứu?”
“Ngươi là muốn ép hắn vào chỗ chết sao?”
Giang Tri Lâm đỏ mắt, môi run run, tựa như sắp bị chính nỗi phẫn uất của mình làm cho phát điên.
“nàng nghĩ về ta như thế ư?”
“nàng thật sự nghĩ về ta như thế sao! Trong mắt nàng, ta chính là hạng ác nhân giết người không chớp mắt, còn con yêu tinh hồ mị đang nằm trong lòng nàng kia, mới là kẻ vô tội thuần lương nhất thiên hạ ư?!”
Thời Liễm nghẹn ngào khóc: “A tỷ, chuyện đã đến nước này, đúng sai ta cũng chẳng còn bận tâm nữa.
Ta muốn trở về nhà, chứ chẳng thà ở lại kinh thành chịu nhục.
Thà quay lại núi cũ, canh giữ phần mộ phụ mẫu, mà trọn kiếp còn lại.”
Ta nói: “Không phải lỗi của ngươi, người nên rời đi… chẳng phải là ngươi.”
Hai mắt Giang Tri Lâm càng đỏ hơn, giọt nước chảy xuống mặt, chẳng rõ là lệ hay nước hồ còn sót.
Liễu Anh xen lời: “Bao nhiêu người đều ở trên thuyền, chẳng lẽ không ai thấy rõ, là ai đẩy ai xuống sao?”
Mấy công tử ngồi bên nhìn nhau, miệng lắp bắp chẳng ai dám đáp.
Mà trong mắt người ngoài, thái độ ấy đã đủ nói lên sự thật.
Bởi những kẻ kia vốn là bạn hữu thân thiết của Giang Tri Lâm nếu chân tướng trái ngược với lời Thời Liễm, thì ắt hẳn họ đã đồng thanh bênh vực cho hắn rồi.