Chương 4 - Phu Quân Chưa Cưới Trở Về Cùng Chân Ái

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Liễu Anh chưa kịp đợi hắn nói xong, đã không nhịn được mà thốt lên: “Đẹp trai quá!”

Giang Tri Lâm “…”

Từ đầu đến cuối, khi hắn nói chuyện, nàng vẫn dán mắt nhìn ta, đến nỗi quên cả giữ lễ, thốt ra lời ấy trước bao người.

Ta vì phép tắc, chỉ mỉm cười đáp lại nàng.

Sắc mặt nàng ửng hồng, khác hẳn khi vừa tới — sinh động, sáng tươi hơn hẳn.

Giang Tri Lâm cứng mặt, nghiến răng nói: “Ngươi gọi nàng là Tiêu tỷ tỷ là được.”

Câu nói ấy như thể phải ép qua kẽ răng mà ra từng chữ.

Các tiểu thư quanh ta đều lộ vẻ khó coi.

Bởi hắn để một nữ tử lai lịch chẳng rõ xưng “tỷ muội” với ta, chẳng khác nào hạ ta ngang hàng để nâng kẻ kia lên.

Ta thong thả nói: “Lời ấy của Giang huynh e không ổn.

Mới gặp lần đầu đã xưng tỷ muội, người biết thì rõ là do Giang huynh giới thiệu, kẻ không biết, lại tưởng phụ mẫu ta bỗng dưng sinh thêm một muội muội.”

“Liễu cô nương nếu không ngại, gọi ta là Tiêu cô nương là được.”

Liễu Anh gật đầu liên tục, giọng ngọt ngào uyển chuyển: “Thiếp nguyện ý~”

Giang Tri Lâm “…”

— Nàng ta rốt cuộc bị gì thế? —

Hắn nghiến răng, không cam lòng mà nói tiếp: “Những kẻ bên cạnh nàng, lai lịch chẳng rõ, cũng đều được gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, cớ sao A Anh lại không được?”

Hắn vừa dứt lời, Thời Liễm liền nhập vai ngay tức khắc, mím môi, hốc mắt ươn ướt, dáng vẻ sắp khóc.

Ta nói: “Giang huynh, lời này thật chẳng có lý.

Liễu cô nương là ân nhân cứu mạng của ngươi, chứ không phải của ta.”

Thời Liễm tiếp lời, giọng run rẩy: “Nhưng mà… ta ở bên A tỷ, hẳn là khiến người khác chướng mắt.

Vì sao Giang ca cứ nhằm vào ta mãi?

Ta từ nhỏ không cha không mẹ, chỉ có A tỷ là người thân, chỉ mong được ở bên người mà thôi.”

“Nếu Giang ca thật sự thấy khó chịu, thì ta xin cùng A tỷ thương nghị, để ta trở về núi vậy.”

Giang Tri Lâm nghiến răng ken két, lại là một màn cũ — lời trách, tiếng giận, chẳng khác lần trước.

Chung quanh, mọi người đều ném cho hắn ánh nhìn chán ghét, khinh bỉ.

Ngay cả Liễu Anh cũng thế.

— Khoan đã, rốt cuộc nàng theo phe ai thế hả? —

Ta thản nhiên nói: “Giang huynh, có thể đừng hẹp hòi như vậy không?”

Giang Tri Lâm trông như sắp nổ tung, nhưng vì đang ở giữa tiệc, đành cố nén giận.

Hắn gằn giọng: “Ngươi nói ta… hẹp hòi?”

Lời còn chưa dứt, Thời Liễm liền tiến lên một bước, khẽ nói: “Giang ca, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ coi A tỷ như tỷ tỷ mà thôi.”

Hắn bước đến gần Giang Tri Lâm nhấn mạnh hai chữ “ca ca” bằng giọng trong trẻo mềm mại, khiến Giang Tri Lâm lập tức nhớ đến cảnh ta đỡ hắn lúc trước — sắc mặt hắn tức thì càng thêm u tối, tựa như mây đen sắp vần vũ giữa trời.

Sau khi Thời Liễm gọi thêm một tiếng “ca ca”, Giang Tri Lâm liền phất mạnh tay áo, quát lớn:

“Ai là ca ca của ngươi! Một kẻ quê mùa nơi sơn dã, chớ có hồ đồ mà nhận thân bừa bãi!”

Nào ngờ, động tác ấy vừa dứt, Thời Liễm lập tức bị hất ngã xuống đất, thân thể đập mạnh, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Giang Tri Lâm sững sờ quay đầu, rõ ràng hắn chẳng cảm thấy có ai nắm lấy tay áo mình, mà cũng chẳng nghĩ một cái hất nhẹ lại khiến người ta té nặng như thế.

Chung quanh, các nữ quyến đều hô nhỏ kinh hoảng.

Ta vừa cố nhịn cười, vừa chạy đến bên Thời Liễm.

Hắn thấy ta cười chậm, liền nắm nhẹ lấy tay áo ta, bộ dáng ủy khuất như trẻ nhỏ bị ức hiếp.

Rồi hắn bắt đầu nhập vai, giọng run rẩy: “Giang ca, ngươi thật sự chán ghét ta đến thế sao, chẳng thể dung ta chút nào ư?”

“Ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi — từ nhỏ sống trong phú quý, cái gì cũng có, lại còn có A tỷ tốt đẹp thế này làm vị hôn thê.”

“Còn ta, chẳng có gì cả, duy chỉ có mỗi A tỷ, ta chỉ muốn ở bên nàng, chăm sóc nàng mà thôi.”

Giang Tri Lâm oan ức kêu: “Ta không hề ra tay!

Ta chỉ hất nhẹ tay áo, sao có thể mạnh đến vậy!” “Là hắn, nhất định là hắn tự làm!”

Ta liền nói: “Ý Giang huynh là — A Liễm tự đẩy mình ngã xuống đất sao?”

“Không nói đến việc có làm được hay không, chỉ hỏi, hắn vì cớ gì mà phải tự làm đau mình?”

“Ta đã nói rồi, ta cùng A Liễm chẳng có quan hệ gì khác, ta chỉ coi hắn là đệ đệ!”

Cổ tay ta lại bị hắn khẽ nắm, như oán trách, khiến ta buồn buồn mà nhột.

Ta tiếp lời: “A Liễm cứu ta một mạng, nhưng chưa bao giờ dùng ân đó để uy hiếp.

Là ta nhất quyết muốn mang hắn ra khỏi núi sâu, muốn giữ hắn bên cạnh.” (Thật ra… là hắn nhất quyết theo ta.)

“Ân cứu mạng này, ta tất nhiên sẽ tận tâm báo đáp. A Liễm mồ côi từ nhỏ, chẳng được sống thảnh thơi như ngươi, song đó chẳng phải lý do để ngươi tùy tiện nhục mạ hắn.”

“Hãy xin lỗi hắn đi.”

Giang Tri Lâm cũng bốc hỏa: “Ngươi chỉ nghe hắn nói vài câu mà tin hết lời hắn sao!”

Ta đáp: “Ngươi đẩy hắn, bao người đều thấy rõ ràng. Lần này quả thật là ngươi quá đáng, xin lỗi đi.”

Giang Tri Lâm nhìn quanh, chẳng có lấy một người đứng về phía hắn.

Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ trích, còn nhìn Thời Liễm lại đầy thương xót.

Hệt như thể — hắn mới là kẻ ức hiếp kẻ đáng thương.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)