Chương 7 - Phong Lâu Quái Đàm 1
Tiếng động tựa như có người đang hút thứ gì đó đang không ngừng từ bên trong cửa truyền ra, mà lúc này tôi cũng phát hiện cửa hình như không đóng…
Nơi cửa còn để lại một khe hở, tôi thông qua khe hở rốt cuộc nhìn được tình hình bên trong.
Lúc trông rõ được, tôi vô thức giơ tay lên bịt kín miệng mình…
Trong phòng có bốn người đang ngồi xổm, tựa như là hai người lớn và hai đứa nhỏ. Khắp người bọn họ đều là vết m.áu mà trên tay mỗi người cũng cầm một khúc gì đó có màu đỏ tươi đang không ngừng nhấm nuốt. Sau khi nuốt vào một cái, bọn họ lại giơ tay móc thêm một đoạn rồi nhấm nuốt tiếp, mà càng nhấm nuốt thì vết m.áu trên tay và trên người của bọn họ lại càng nhiều.
Không biết có phải vì hương vị quá mức ngon lành hay không mà bọn họ không nhịn được khen ngợi.
“Ngon quá! Ăn ngon quá!”
“Thật là ăn ngon quá đi!”
“Mẹ à! Thịt của mẹ, ruột của mẹ thật là… Thật là ăn ngon quá đi!”
Không sai, thứ mà bọn họ đang nhấm nuốt chính là bà chị đã ch.ết không nhắm mắt đang nằm trên đất kia. Chỉ là một người trước đó còn khỏe như trâu, hung hăng hiếu chiến ở hiện tại chỉ còn có nửa người. Thứ bên trong ổ bụng đang không ngừng bị đào móc ra…
Đáng lý thì bà chị này nên ch.ết đến không thể ch.ết hơn, thế nhưng chuyện khiến tôi tuyệt đối không thể ngờ là con mắt của chị ta lại đột nhiên chuyển động, mở miệng nói chuyện với tôi: “Sao cô còn chưa tiêu độc hả?!!!”
Theo đó, đám người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tôi. Chỉ có điều là chớp mắt sau, có lẽ bởi vì m.áu th.ịt trên đất quá mức hấp dẫn khiến bọn họ lại rũ đầu xuống, tiếp tục gặm nuốt.
Chóp mũi của tôi có thể ngửi được mùi m.áu tanh khiến người khác buồn nôn kia, chân cũng lập tức run rẩy. Nhưng tôi không thể trốn… Bởi vì chiếc nhẫn trên tay đang gắt gao nhìn tôi. Mà theo ánh nhìn chăm chú của nó, cảm giác bị bóp chặt yết hầu lại xông tới.
[Đệch mẹ nó! Không phải chỉ là tiêu độc thôi sao!]
Trước khi bị bầu không khí trước mắt làm cắt hết mọi giác quan, tôi cầm súng khử trùng lên hung hăng phun mạnh về phía trước mặt.
“Á!!!”
Theo động tác của tôi, chỉ thấy những thứ bị súng khử trùng phun đến, dù là người hay là tử thi, vết m.áu… đều hoàn toàn bị hóa thành từng mảnh vỡ chỉ trong chốc lát.
Tất cả đều bị tiêu độc! Sau khi tiêu độc, cái gì cũng không còn thừa…
“Rè…”
Điện thoại của tôi lại lần nữa rung lên, chỉ thấy hiện tin nhắn.
<Chúc mừng lầu trưởng hoàn thành nhiệm vụ tiêu độc Tích lũy tiêu độc hiện tại: 1 lần.>
06.
Nhìn sự yên tĩnh và không có gì khác lạ trong căn phòng, cùng cây súng khử trùng trên tay, đáy lòng tôi tràn đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc… Rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì?
Những thứ tôi thấy đều là thật sao?
Mãi đến khi tôi đóng cửa phòng 604, vào thang máy trở về phòng mình, nhìn trần nhà vẫn còn đọng vết m.áu kia thì mới ý thức được tất cả những gì vừa mới phát sinh đều tuyệt đối không phải là ảo giác của tôi!
[Đợi đã! Vừa rồi… Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?]
Không còn hơi sức đâu quan tâm hiện giờ vẫn còn là đêm khuya, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Mị Mị để kể cho cô ấy nghe hết những gì vừa phát sinh.
“Bồ câu à, chắc không phải đâu…”
Hiển nhiên là Hoàng Mị Mị cũng không tin tưởng tôi lắm nhưng sau khi được tôi cho xem video nhắm ngay trần nhà, hiện lên một mảnh vết m.áu màu đỏ tươi kia thì cô ấy đã không nói chuyện nữa.
Người từng đi thuê nhà đều biết rằng phá hoại phòng ở là phải bồi thường bao nhiêu tiền!
Mà một vết lớn như thế ở trên trần nhà hiển nhiên không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được, nhất là với dạng keo kiệt như tôi thì càng không thể chỉ vì quay video hù bạn mà cần làm hư một mảng trần nhà lớn như thế.
“Vậy bồ câu à… Cậu bây giờ còn ổn chứ?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoàng Mị Mị, tôi nhẹ gật đầu.
“Bất kể thế nào thì hiện giờ tớ vẫn đang là lầu trưởng, là cao nhất!”
“Cho dù có bị ch.ết thật thì cũng phải xanh cỏ tới cuối cùng chứ?”
Thấy tôi còn có tâm tình trêu đùa, giọng của Hoàng Mị Mị lúc này mới hơi dịu xuống, sau đó lao vào cùng phân tích với tôi.
Hoàng Mị Mị khác tôi. Cô ấy không chỉ là người dẫn chương trình trực tuyến mà còn là một chủ kênh video blog loại phân tích các tình tiết vụ án. Tổng thể năng lực tư duy và logic rất tốt.
Cũng chính vì thế, tôi mới có thể ở trong tình huống như thế này tìm đến sự giúp đỡ của Hoàng Mị Mị đầu tiên.
Sau khoảng thời gian phân tích ngắn ngủi, chúng tôi cho ra vài kết luận:
<1. Tất cả tin nhắn chắc đều có thể xem như là quy tắc, chỉ cần tuân thủ theo thì sẽ không bị s.át h.ại tùy tiện.>