Chương 2 - Phong Lâu Quái Đàm 1
Mà… Tôi chính là hộ 504 ở tòa Ôn Hinh 5! Lầu trưởng cái qu.ỷ gì, bà đây ứ thèm làm đâu!
Chỉ là ngay khi tôi đang muốn ch.ửi th.ề thì lại phát hiện trên nhóm Wechat hoàn toàn không cho đăng tin nhắn. Giao diện của nhóm chủ tài sản cứ thế bị đứng yên, cho dù làm thế nào cũng không đăng được tin nhắn!
“Kính coong!”
“Kính coong!”
Hiện tại mọi người đều đang bị cách ly ở nhà, nếu như không phải tình huống đặc biệt thì sẽ không có ai tới cửa.
Bởi vì là thân gái ở một mình nên tôi có lắp đặt camera chuông cửa. Tôi cũng không lập tức mở cửa ngay mà bật màn hình camera chuông cửa gắn liền với điện thoại, kết quả lại trông thấy được một chuyện khiến người khác không thể nào tin nổi!
Một giây trước ở trên đó vẫn là ngoài cửa trống trơn nhưng chỉ trong chớp mắt đã đột ngột xuất hiện một hộp đồ chuyển phát nhanh. Rõ ràng là ngoài nhà không có người nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên!
“Kính coong!”
“Kính coong!”
Ngoài phòng không có người nhưng chuông cửa vẫn reo lên đều đặn…
02.
[CMN! Camera nhà mình bị hack rồi sao?]
Ngoại trừ cái này thì tôi không có cách nào giải thích cho tình huống trước mắt.
Chẳng phải trước cửa không có ai sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện đồ vật, còn liên tục nhấn vào chuông cửa nữa chứ???
Đáy lòng tôi hơi sợ, bất giác gọi video cho cô bạn thân tên là Hoàng Mị Mị.
Khi tôi nhắc đến vấn đề này, Hoàng Mị Mị là hoàn toàn không tin.
“Bồ Câu, cậu lại như vậy nữa! Sắp sang năm mới rồi mà vẫn còn vì mấy cái mớ lưu lượng đó hù tớ, cậu đúng như cục kứt trôi sông luôn!”
“Ai mà rảnh lừa cậu! Cậu tự xem đi, cái video này là thật không!”
Hoàng Mị Mị là bạn thân duy nhất của tôi. Chúng tôi đều cùng làm việc trong một thành phố, bình thường qua lại cũng rất thân thiết.
Vốn hai đứa đã tính kỹ nếu năm nay không về nhà ăn Tết thì sẽ tụ lại với nhau nhưng bởi vì toàn thành phố bị phong tỏa mà không đi đâu được, rốt cuộc đều tự quanh quẩn ở nhà.
Tên tài khoản video của tôi là thiên tài bồ câu nên Hoàng Mị Mị vẫn luôn gọi tôi là bồ câu. Cô nàng rất giống tôi, đều là mấy đứa vô tri.
Bình thường hai đứa không ít lần trêu cợt lẫn nhau nên Hoàng Mị Mị từ đầu đã không tin tôi cũng là rất bình thường.
Chỉ có điều, lần này tôi thật sự không đùa!
Thấy vẻ mặt của tôi không đúng, giọng điệu cũng phát run… Rốt cuộc qua nhiều lần chứng minh các kiểu, Hoàng Mị Mị mới thật sự xem như tin tưởng tôi.
“CMN! Bồ câu ơi, cậu đụng phải chuyện linh dị thật rồi!”
“Hay là cậu quay video lại đi, biết đâu chừng năm nay lại lập được chiến tích để đời đó!”
Tôi thật sự không nghĩ tới việc này nhưng sau khi được Hoàng Mị Mị nhắc nhở, trong đầu cũng chợt lóe lên linh cảm.
[Đúng rồi! Đề tài hấp dẫn như vậy, sao mình không quay video lại chứ!]
Đều nói tiền khó kiếm, kứt khó ăn! Nếu không phải vì mấy đồng bạc này thì ai mà muốn đi xa nhà làm việc chứ!
Dù sao mấy hôm nay ăn Tết, tôi cũng đang rầu rĩ phải làm sao để duy trì và đổi mới. Nay đề tài tự mọc chân đến, tôi không quay chẳng phải là quá đáng tiếc sao!
Thế là tôi cắn răng, giậm chân một cái liền bật thiết bị, bắt đầu quay…
Sau khi cửa được mở ra, tôi vẫn thoáng có chút bối rối, sợ bên ngoài sẽ có người nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì ngoại trừ hộp chuyển phát nhanh nằm trên đất kia. Tôi vội lấy nó lên rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Hộp chuyển phát nhanh đen tuyền một màu, bên trên không ghi bất kỳ thông tin địa chỉ nào mà chỉ có ba chữ: <Gửi lầu trưởng>
Mấy từ này làm tôi lập tức nghĩ đến tin nhắn mà mình đã nhìn thấy trong nhóm chủ tài sản vừa rồi.
[Cái này CMN không phải là thẻ lầu trưởng chứ?]
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa điều chỉnh thiết bị quay lại toàn bộ quá trình từ khi mở hộp cho tới cuối.
Hộp chuyển phát nhanh lớn cỡ hai bàn tay, bên trong chỉ đựng một chiếc nhẫn nho nhỏ cùng một tờ giấy. Chiếc nhẫn có hình dạng con mắt, nơi tròng mắt gắn đầy các mảnh kim cương nhỏ cùng một viên đá quý màu đỏ.
Nói thật là nó rất đẹp!
Trên tờ giấy viết:
<Chiếc nhẫn này chính là chứng nhận thân phận của lầu trưởng, đeo nó lên sẽ khiến các hộ gia đình không bình thường không thể tổn thương bạn.>
<Làm lầu trưởng, bạn nhất định phải hoàn thành công việc phân phối vật tư và tiêu độc, nếu không hoàn thành sẽ bị xóa bỏ.>
<Khi con mắt của bạn hoàn toàn biến thành màu đen thì có thể dùng chiếc nhẫn để mở cổng khu nhà để rời khỏi đây.]
Tôi vốn tưởng đây chỉ là trò đùa ngu ngốc của ai đó trong tòa nhà nhưng chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp nên tôi nhanh chóng đeo vào.