Chương 6 - PHÓ TÂY TÂN YÊU LÂM DƯƠNG DƯƠNG
Thật ra, Tống Tri Dao đã hiểu lầm.
Hồi đó, tôi đâu có thông minh đến mức nhận ra tiền quan trọng hơn đàn ông.
Lý do tôi nhận tiền nhanh gọn khi ấy là vì:
Thứ nhất, chưa từng được trải nghiệm thế giới bên ngoài, tôi bị Tống Tri Dao sỉ nhục đến mức không còn mặt mũi nào ở lại.
Thứ hai, nửa tháng trước khi Tống Tri Dao đến tìm tôi, thật ra tôi đã tình cờ bắt gặp cô ta và Phó Tây Tân gặp nhau.
Hôm đó, ông chủ chỗ làm thêm của tôi có việc phải đóng cửa sớm, tôi về nhà trước giờ.
Lại nhìn thấy người đàn ông vốn dĩ bị mù và mất trí nhớ, đang đứng trong sân ôm một người phụ nữ xinh đẹp.
Đôi mắt anh ấy mở to, sáng rõ, ánh lên sự cưng chiều.
Khi quét ánh mắt khắp xung quanh, ánh mắt đó lại trở nên sắc bén.
Đâu còn dấu hiệu gì của một người mù?
Người mù, là tôi mới đúng.
Khi ấy, tôi tự ti đến mức buồn cười.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tim tôi đau quặn, ngồi khóc rất lâu ở góc đường.
Nhưng khi về nhà, tôi vẫn giả vờ như không có gì xảy ra, thậm chí không dám hỏi anh ấy.
Tôi sợ phải biết sự thật, sợ rằng Phó Tây Tân sẽ rời đi, và tôi sẽ lại chỉ còn một mình.
Chỉ là sau đó, Tống Tri Dao mang tiền đến, cho tôi xem những bức ảnh thân mật giữa cô ta và Phó Tây Tân.
Cả… ảnh trên giường.
Là một người thật thà, tôi cũng nổi giận triệt để!
Mẹ từng dạy tôi, không được dùng chung đàn ông với người khác, kiểu đàn ông này chứng tỏ không đáng tin cậy.
Thế là, tôi đã cưỡi trên người Phó Tây Tân ba tiếng đồng hồ cho bõ tức.
Sau đó phối hợp với kế hoạch giả chết của Tống Tri Dao, cầm tiền rồi biến mất.
Giờ nghĩ lại, điều duy nhất khiến tôi hối hận chính là…
Hồi đó lấy ít tiền quá.
Chú thích:
(1) carb: là tên gọi viết tắt của Carbohydrate và là một trong 3 nhóm dưỡng chất cung cấp năng lượng cho cơ thể, bên cạnh đạm (protein) và chất béo.
8
Một tuần sau buổi chụp ảnh tạp chí, mọi chuyện đều yên ắng.
Tôi nghĩ có lẽ Phó Tây Tân đã bị Tống Tri Dao thuyết phục, sẽ không tiếp tục thử dò xét tôi nữa.
Tối hôm đó, tôi đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời Bắc Kinh, còn chị Thái quản lý đang ngồi bên cạnh lướt WeChat: "Ôi ôi, nghe bạn chị bảo con chó mà Phó tổng nuôi bị lạc, tìm mấy ngày rồi mà không thấy."
Chú chó nhỏ mất tích rồi sao?!
Lúc giả chết rời đi năm xưa, tôi không thể mang theo chú chó nhỏ.
Đành gửi nó cho gia đình bán gà nướng ở đầu ngõ.
Tôi nghĩ nó chắc chắn có thể kiếm chút xương và vụn thịt ở cửa hàng để sống qua ngày.
"Phó tổng lại mua một con chó mới rồi, chắc con cũ không tìm nữa đâu."
Câu nói của chị Thái khiến tôi càng thêm lo lắng.
Xem ra tên khốn Phó Tây Tân này thật sự sẽ không đi tìm nó nữa.
Tôi đội mưa bắt taxi đêm, chạy thẳng đến căn nhà thuê rẻ năm xưa.
Quả nhiên, cửa nhà đang mở.
Tôi vội vã thu ô chạy vào: "Chó nhỏ, chị biết mà, cưng vẫn ở đây…"
"Phạch!"
Đèn bật sáng.
Chú chó nhỏ không có ở đó.
Nhưng thay vào đó, bên cạnh chiếc bàn nhựa cũ kỹ, có một bóng dáng cao lớn hoàn toàn lạc lõng với không gian.
Anh ấy cầm một điếu thuốc đang cháy, khi ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt còn rực đỏ hơn đầu thuốc: "Dương Dương, em trở về rồi."
9
Là Phó Tây Tân!
Khi nhìn thấy chú chó nhỏ bị buộc bên chân anh ấy, tôi biết mình đã rơi vào bẫy.
Nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy trong vô vọng: "… Phó tổng, anh vừa gọi tôi là gì?"
Phó Tây Tân chăm chú nhìn tôi không chớp mắt: "Đêm đó, Phục Sinh rất thân thiết với em, nó chưa bao giờ chủ động đến gần bất kỳ ai khác.
"Thiệp mời đám cưới anh gửi em, em xé nó ném vào thùng rác. Nếu thực sự không quen biết, em đâu cần làm vậy. Tham dự đám cưới còn giúp em tạo dựng mối quan hệ nữa mà.”
"Anh cho người mời em đến hát nhạc chủ đề. Chỉ cần em cất giọng, anh đã biết là em.”
"Và cả ánh mắt của em khi nhìn thấy xoài. Em lưỡng lự nhưng lại cố tình ăn để trêu tôi.”
"Món ‘tám món một canh’ đó, ngò em không ăn, nấm hương em cũng không ăn.
"Hơn hết…”
"Lâm Dương Dương, anh đã chạm vào em vô số lần. Em nghĩ… anh sẽ không nhận ra em sao?"