Chương 4 -  Phiên Tòa Não Yêu

“Xem ra nhà họ Phó vẫn để lại cho cậu không ít thứ. Tớ cứ tưởng sau khi rời khỏi Phó Cẩn Niên, cậu đã thành kẻ trắng tay, còn định giúp đỡ cậu nhiều hơn… Xem ra tớ đúng là tự đa tình rồi.”

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Nhận ra giọng điệu của mình có chút châm chọc, Bùi Tuyết Băng cố gắng mỉm cười, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô ấy.

“Thật ra tớ cũng chỉ lo cho cậu. Nghe nói cậu định mua nhà cho Diệp Phi Phàm?”

Tôi gật đầu: “Đúng là có ý định đó.”

“Cậu điên rồi sao?” Giọng nói lạnh nhạt thường ngày của Bùi Tuyết Băng bỗng trở nên sắc bén, “Chúng ta đã làm bạn thân bao năm, cậu chưa từng tặng tớ thứ gì có giá trị. Giờ cậu lại sẵn sàng mua nhà cho Diệp Phi Phàm, người mà cậu mới quen chưa đầy nửa năm?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chân thành hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”

Có lẽ không ngờ tôi sẽ đáp lại như vậy, Bùi Tuyết Băng nhìn tôi chăm chú, chần chừ một lát rồi nói:

“Tinh Thần đang nhắm một vai diễn, nhưng đoàn phim yêu cầu phải có đầu tư đi kèm. Dạo này công ty của anh ấy chỉ lo lăng-xê gương mặt mới, khiến anh ấy gần như bị ‘đóng băng’. Đây là cơ hội cuối cùng để anh ấy vực dậy.”

Tôi thản nhiên hỏi: “Cần bao nhiêu?”

“Không nhiều, chỉ 10 triệu thôi.”

Tôi bật cười: “10 triệu là tên con chó nhà ai à? Còn dám nói ‘chỉ 10 triệu’! Nếu là ‘chỉ’ 10 triệu, vậy thì tự bỏ tiền ra đi.”

Bùi Tuyết Băng tức đến mức môi run rẩy, khóe mắt đỏ bừng:

“Cậu sẵn sàng bỏ tiền mua nhà, mua xe cho bạn trai, nhưng lại không chịu đầu tư cho Tinh Thần? Đây không phải cho không, mà là đầu tư có lợi nhuận sau này!”

Tôi nhướng mày, thản nhiên đáp:

“Nhưng Diệp Phi Phàm là bạn trai của tớ, còn bạn trai cậu thì liên quan gì đến tớ?”

“Được! Hy vọng Diệp Phi Phàm mãi mãi không phản bội cậu. Một người đàn bà ngu ngốc như cậu, nếu bị đàn ông lừa đến chết cũng đáng đời!”

Dứt lời, cô ấy giận dữ đùng đùng rời đi.

22

Vài tháng sau, tôi thực sự mua nhà và xe cho Diệp Phi Phàm.

Nhưng thái độ của anh ta với tôi vẫn lạnh lùng như cũ.

Khi ký hợp đồng, dù đeo khẩu trang, tôi vẫn nhìn ra anh ta vô cùng mất kiên nhẫn, vừa ký vừa bấm điện thoại không ngừng.

Nhân viên bán bất động sản thấy thái độ của anh ta, cứ tưởng anh ta là người mua nhà cho tôi.

Nhưng khi tôi rút thẻ trả hết trong một lần, tên trên hợp đồng lại ghi Diệp Phi Phàm, biểu cảm của nhân viên ngay lập tức trở nên khó tả.

Tôi làm như không thấy gì, chỉ nhẹ nhàng cất hợp đồng vào túi.

Buổi tối, tôi dẫn Diệp Phi Phàm đi dự một bữa tiệc xa xỉ của một thương hiệu danh tiếng.

Lúc làm thủ tục vào cửa, chúng tôi vô tình gặp Bùi Tuyết Băng và Tinh Thần bị bảo vệ chặn lại ngoài cửa.

Cô ấy đỏ bừng mặt, tức giận tranh cãi với nhân viên an ninh, những người đi ngang qua đều quay lại nhìn.

Nghe nói công ty quản lý của Tinh Thần bảo anh ta đến sự kiện, nhưng khi đến nơi mới phát hiện tên anh ta không có trong danh sách khách mời.

Diệp Phi Phàm nhìn Bùi Tuyết Băng, trong mắt lộ vẻ xót xa, sau đó quay sang tôi, hiếm hoi dùng giọng điệu cầu xin:

“A Dao, em có thể nghĩ cách giúp Tiểu Băng và Tinh Thần vào trong không?”

Tôi gật đầu, lấy điện thoại gọi cho người phụ trách buổi tiệc.

Chẳng mấy chốc, người đó ra đón tiếp chúng tôi.

Tôi giới thiệu Diệp Phi Phàm với ông ta, người phụ trách lịch sự bắt tay anh ta, nói vài lời khách sáo.

Ngay lúc đó, Diệp Phi Phàm chỉ vào Bùi Tuyết Băng, nói:

“Đây là bạn tôi, cô Bùi. Có thể cho cô ấy vào được không?”

Người phụ trách liếc tôi một cái, tôi chỉ khẽ chớp mắt ra hiệu đồng ý.

Ông ta liền nở nụ cười: “Nếu là bạn của Diệp tiên sinh, dĩ nhiên chúng tôi hoan nghênh.”

23

Lúc này, trong đôi mắt của Bùi Tuyết Băng ánh lên vô số cảm xúc phức tạp.

Cô ấy không thể ngờ rằng, chàng trai nghèo kiết xác mà cô từng xem thường, giờ đã bước vào một tầng lớp hoàn toàn khác.

Nơi mà cô cố gắng thế nào cũng không vào được, Diệp Phi Phàm chỉ cần một câu nói là có thể mở cửa.

Ánh mắt cô vô thức dán chặt vào anh ta—cách anh ta đối mặt với các nhân vật lớn trong giới giải trí một cách tự tin, đầy khí chất quý phái.

Mọi ống kính máy ảnh trong hội trường đều đổ dồn về phía anh ta, anh ta trở thành tâm điểm của buổi tiệc.

Còn tôi đi phía sau, kiêu hãnh mỉm cười.

Ngược lại, bên phía Bùi Tuyết Băng, dù đã vào trong nhờ quan hệ với Diệp Phi Phàm, nhưng không ai thèm nhận danh thiếp mà Tinh Thần đưa ra, cả buổi tối họ chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng và sự phớt lờ.

Năm đó, cả Diệp Phi Phàm và Tinh Thần đều theo đuổi cô ấy.

Cô ấy đã chọn lý trí—chọn Tinh Thần, người đã ký hợp đồng với Thiên Sán Entertainment, bỏ rơi Diệp Phi Phàm, kẻ chỉ là nhân viên phục vụ.

Giờ đây, trên khuôn mặt cô ấy ngoài hối hận, chỉ còn sự căm ghét dành cho tôi.

Sau bữa tiệc, khi tôi đang đứng đợi Diệp Phi Phàm ở sảnh, Bùi Tuyết Băng đột nhiên lao đến.

“Cốc Phi Dao, cô tưởng Diệp Phi Phàm thực sự yêu cô sao? Cậu ta đã thích tôi suốt 10 năm, nếu hôm đó tôi không từ chối, cậu ta đã chẳng tức giận mà quen cô!”

Thấy tôi không hề dao động, cô ta giơ điện thoại lên trước mặt tôi, ngang nhiên gửi tin nhắn thoại cho Diệp Phi Phàm, bảo anh ta đưa cô ấy về nhà.

Không lâu sau, Diệp Phi Phàm viện một cái cớ vụng về, bảo tôi tự về trước.

Tôi cũng ngoan ngoãn về thật.

Bên dưới khán đài, khán giả xem đến đây đều phẫn nộ.

“Không thể tin được! Diệp Phi Phàm kiếp trước chắc cứu cả thế giới hay gì? Ăn bám phụ nữ đã đành, còn lạnh lùng với người yêu, vậy mà chỉ cần Bùi Tuyết Băng ngoắc tay, hắn lại ngoan ngoãn như một con cún!”

“Cốc Phi Dao thực sự nhịn được sao? Cô ấy đã làm tất cả vì hắn ta—mua nhà, mua xe, giúp hắn thành sao. Vậy mà hắn vẫn đối xử như thế?”

“Tôi nghĩ vụ này chẳng cần xét xử nữa, cô ấy đúng là ‘não yêu’ rồi còn gì! Không còn cách nào để giải thích được nữa!”

“Nhưng vẫn chưa chắc chắn đâu, xem tiếp đã!”

24

Màn hình tiếp tục phát ký ức.

Bùi Tuyết Băng nhiều lần cố tình gây chuyện, nghĩ rằng tôi sẽ không chịu nổi mà chia tay với Diệp Phi Phàm.

Nhưng tôi như thể bị yểm bùa, mặc kệ hai người họ tung hoành ngay trước mặt.

Cuối cùng, cô ta không thể chịu nổi nữa.

Ngay trước mặt Diệp Phi Phàm, cô ta gọi điện cho tôi.

“Diệp Phi Phàm, chỉ cần bây giờ anh chia tay Cốc Phi Dao, tôi sẽ lập tức ở bên anh.”

Tôi có thể nghe thấy Diệp Phi Phàm cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong giọng nói.

“A Dao… xin lỗi em. Người anh thực sự yêu là Tiểu Băng.”

Bùi Tuyết Băng cười khinh bỉ:

“Nghe thấy chưa, Cốc Phi Dao! Tôi đã nói rồi, cô là một con đàn bà ngu ngốc, bị đàn ông lừa cũng đáng đời!”

Dứt lời, cô ta dứt khoát cúp máy.

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức của Diệp Phi Phàm—

Tinh Thần chia tay Bùi Tuyết Băng, còn tôi thì ký hợp đồng với Tinh Thần, đưa anh ta về công ty của mình, rồi đóng băng sự nghiệp của anh ta.

Sau đó, Bùi Tuyết Băng gọi điện cho tôi, tức giận chất vấn:

“Cốc Phi Dao! Diệp Phi Phàm yêu tôi, cô liền giành Tinh Thần để trả thù tôi sao?”

“Cô đóng băng sự nghiệp của Tinh Thần là vi phạm hợp đồng, hãy đợi nhận trát hầu tòa đi!”

Sau đó, Diệp Phi Phàm cũng kiện tôi ra tòa, lấy lý do hợp đồng có điều khoản bất công, yêu cầu chấm dứt hợp đồng với công ty tôi.

Nhưng đơn kiện của hắn bị tòa bác bỏ.

Ký ức của hắn dừng lại tại đây.

25

Khán giả dưới khán đài bàn tán sôi nổi.

“Không lạ gì khi lúc nãy Diệp Phi Phàm nhìn thấy Phó Cẩn Niên bị bắt mà vẫn bình tĩnh như vậy. Trong suốt mối quan hệ với Cốc Phi Dao, hành vi của cô ấy thực sự rất giống ‘não yêu’. Không nghe lời khuyên của bạn thân, điên cuồng vung tiền cho bạn trai. Thậm chí đến cuối cùng, cô ấy cũng không đòi lại nhà và xe từ hắn ta!”

“Nhưng tôi không biết Cốc Phi Dao có phải ‘não yêu’ hay không… Chỉ biết rằng Bùi Tuyết Băng và Diệp Phi Phàm đúng là cặn bã! Cả hai đều xấu xa! Đúng là ‘cùng một giuộc’ mà!”

“Bùi Tuyết Băng còn dám nói Cốc Phi Dao ‘cướp’ bạn trai của cô ta? Theo cô ta thì chỉ có mình cô ta được phép ngoại tình, còn Cốc Phi Dao chỉ cần ký hợp đồng với một người đàn ông liền bị coi là ‘cướp bạn trai’ sao?”

“Hai người này thật độc ác. Vì muốn Diệp Phi Phàm được tự do chấm dứt hợp đồng, bọn họ không ngần ngại tố cáo Cốc Phi Dao, đẩy cô ấy vào tù!”

Bùi Tuyết Băng và Diệp Phi Phàm sắc mặt tái nhợt, dù trước đó họ đã đoán trước sẽ bị chỉ trích, nhưng vẫn không thể ngờ bị ghét bỏ đến mức này.

Nhưng họ không còn cách nào khác. Nếu không tố cáo Cốc Phi Dao, họ sẽ mãi mãi bị giam cầm trong công ty của cô ấy, không thể ngóc đầu lên nổi.

Nhân viên thực thi pháp luật một lần nữa đặt tay tôi lên Đá Phán Quyết, bắt đầu phiên xét xử.

Toàn bộ quảng trường im lặng, mọi người nín thở chờ đợi kết quả.

Vài phút sau, giọng nói trang nghiêm vang lên:

“Cốc Phi Dao—VÔ TỘI!”

26

Khi tiếng bàn tán ngày càng lớn, màn hình trung tâm lại hiển thị ký ức của tôi.

Đây là đoạn trước khi tôi lần đầu gặp Diệp Phi Phàm.

Trước mặt tôi là một nữ đạo sĩ, phong thái thanh thoát thoát tục.

“Quan chủ Vũ Liên, bà nói rằng người sinh vào giờ Thìn, ngày 28 tháng 8 năm Ngọ sẽ mang đến vận tài lộc lớn nhất cho tôi sao?”

Nữ đạo sĩ nhẹ nhàng gật đầu:

“Đúng vậy. Nhưng nếu người đó đánh mất nguyên dương thân thể, mệnh cách sẽ thay đổi.”

Màn hình vừa hiển thị hình ảnh này, toàn bộ khán giả đều choáng váng.

“Trời ạ, cú twist này quá dữ dội! Hóa ra Cốc Phi Dao nuông chiều Diệp Phi Phàm như vậy chỉ vì xem hắn ta là bùa hộ mệnh mang lại vận may?”