Chương 6 - Phi Tần Thượng Vị Ký
Ta biết ngay hắn ta làm sao có thể tốt bụng như vậy, Tiêu Nghiêu vốn luôn là tát một cái rồi cho một viên kẹo ngọt.
Nhưng dù sao cũng còn có một viên kẹo ngọt, ta chỉ có thể chấp nhận thôi.
Ta: "Tần thiếp tuân chỉ."
Khi ngẩng đầu lên, ta thấy Hoàng quý phi cười rất ngọt ngào, ánh mắt nàng ta nhìn ta mang theo ý châm biếm và chế giễu, như thể đang nói "chỉ với ngươi mà cũng đòi tranh với ta".
Thực ra ta rất muốn nói với Hoàng quý phi, nàng ta không cần phải tranh đấu với một Quý nhân chuyên cọ rửa bô như ta.
Trong gió lạnh, ta run rẩy quỳ ngoài cửa cung, mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa tình tứ của Hoàng quý phi và Tiêu Nghiêu từ bên trong vọng ra.
Hoàng quý phi chắc chắn là cố ý cười to như vậy, nhưng làm thế này ngược lại lại thành giả tạo, mất đi cảm giác chân thật.
Ta khẽ thở dài, hai chân đã tê dại, vết máu trên mặt ngược lại đau âm ỉ.
Vừa rồi rõ ràng có thể cảm nhận được Hoàng quý phi muốn hủy hoại khuôn mặt này của ta, nhưng nàng ta không biết, ta lấy lòng Tiêu Nghiêu, vốn chưa bao giờ dựa vào khuôn mặt này!
Tiêu Nghiêu mê đắm cũng không phải khuôn mặt của ta, mà là thân thể ta, cũng không uổng công ta đã bỏ ra nhiều công sức trên thân thể này.
Hai canh giờ sau, ta cầm bổng lộc của mình, chống đỡ thân thể cứng đờ bò dậy từ mặt đất, khập khiễng đi về phía cung phòng.
Vừa đến cung phòng đã thấy Tiểu Viên Tử đứng canh ở cửa, hắn ta thấy ta, việc đầu tiên là đưa ấm nước cho ta sưởi ấm tay.
Trước khi đi, Tiểu Viên Tử muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, rồi trực tiếp rời đi.
Ta nhìn những thứ hắn ta đưa tới, có thuốc cao bôi chân và thuốc trị thương cho mặt. Tuy không phải loại tốt nhất nhưng với thân phận của hắn ta, đây đã là những thứ tốt nhất hắn ta có thể làm được rồi.
Vì bị thương ở chân và mặt, mấy ngày liên tục ta không đi tìm Tiêu Nghiêu.
Ngay cả việc cọ rửa bô cũng do Tiểu Viên Tử sai các thái giám khác làm giúp ta.
Hiếm khi được nghỉ ngơi, ta nằm trên ghế xích đu tắm nắng, không ngờ Tiêu Nghiêu lại đích thân giá lâm.
Nhìn thấy hắn ta mặc long bào xuất hiện trong cung phòng hoàn toàn không phù hợp với thân phận, ta kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Ta kinh hãi thốt lên: "Hoàng, hoàng thượng?"
Tiêu Nghiêu liếc nhìn chiếc ghế xích đu: "Xem ra ngươi sống khá thoải mái."
Ta nói: "Hoàng thượng, tần thiếp vẫn luôn tận tụy cọ rửa bô cho ngài, mấy ngày nay tần thiếp bị thương ở chân nên mới phiền người khác làm giúp."
7.
Tiêu Nghiêu bước đến trước mặt ta, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bị thương của ta. Vì đã dùng thuốc nên vết thương chỉ còn lại một vết sẹo mờ.
Tiêu Nghiêu đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta: "May là không bị hủy dung, nếu không ngươi sẽ là phi tử đầu tiên trong hậu cung của trẫm bị hủy dung."
Ta thầm nghĩ, ta còn là phi tử đầu tiên trong hậu cung cọ rửa bô của ngươi đấy.
Tiêu Nghiêu đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay ngoan ngoãn thế, sao không đến tìm trẫm?"
Ta đáp: "Hoàng quý phi nương nương có dạy, không được độc chiếm ân sủng, tần thiếp chỉ là một Quý nhân nhỏ bé, sao dám dĩ hạ phạm thượng?"
Hừ, ai bảo ngươi nói ta dĩ hạ phạm thượng, giờ ta dùng chính bốn chữ đó để bịt miệng ngươi.
Tiêu Nghiêu bất ngờ bế ta đi ra ngoài, giữa tiếng kêu kinh ngạc của ta, ta nghe thấy giọng nói đầy khí phách của hắn ta.
Hắn ta nói: "Rất nhanh thôi, ngươi sẽ không còn là Quý nhân nữa."
Ta trợn mắt nhìn Tiêu Nghiêu, nghĩa là sao? Chẳng lẽ tên khốn này định phế truất ta?
Chưa kịp hỏi cho rõ, Tiêu Nghiêu đã trực tiếp ân ái với ta.
Hôm sau, ta mới hiểu ý Tiêu Nghiêu là gì, hắn ta phong ta làm Quý phi - Cung Quý Phi.
Xem ra ta không thể thoát khỏi chữ "cung" này rồi.
Hoàng quý phi nghe tin ta được thăng chức, lập tức đập vỡ một bình hoa thượng đẳng.
Nàng ta cảm thấy ta không xứng làm Quý nhân, ai ngờ Tiêu Nghiêu lại phong ta làm Quý phi, làm sao nàng ta không tức giận cho được?
Nhưng dù nàng ta có tức giận đến mấy cũng không ngăn được sự thật ta được sủng ái, ngay cả trong lễ tế trời, sủng phi ta đây cũng được Tiêu Nghiêu dẫn theo bên cạnh.