Chương 3 - Phế Thần Nữ Giữa Bão Tố
Ta nhìn hai người, từng chữ như khắc sâu vào tim.
“Họ nói con là phế vật, dựa hơi cha mẹ mà vênh váo.”
“Họ nói con lòng dạ độc ác, đáng kiếp mang phế linh căn.”
“Họ dẫm nát tôn nghiêm của con trước mặt toàn tam giới.”
“Nếu mối nhục ấy, con không tự tay đòi lại, đạo tâm của con chẳng thể yên, sống cũng như đã chết.”
“Con không muốn tiếp tục làm một phế vật chỉ biết trốn sau lưng cha mẹ.”
“Con muốn — niết bàn trọng sinh.”
“Con muốn để thiên hạ biết, giá trị của Phượng Cửu U — chưa từng đến từ huyết mạch, mà đến từ chính sức mạnh của bản thân con!”
Giọng ta vang vọng trong điện, mạnh mẽ và kiên định đến khiến người nghe run rẩy.
Phụ thân và mẫu thân nhìn ta rất lâu, trong mắt dần bốc lên một ngọn lửa phức tạp — đau đớn, nhưng cũng là tự hào.
Cuối cùng, phụ thân khẽ thở dài, giọng trầm xuống.
“Thôi vậy… Phượng tộc con cháu — nên có cốt khí như thế. Ta cho phép.”
Vạn Kiếp Thâm Uyên.
Một khe nứt khổng lồ nối liền thiên địa, đen kịt như vực không đáy, trong đó tràn đầy khí tức diệt tuyệt và tịch diệt.
Trước cửa đá cao trăm trượng, khắc hình Phượng Hoàng tổ tiên tắm lửa tái sinh — ngọn lửa luân hồi, vĩnh viễn bất diệt.
Cha mẹ đứng phía sau ta, trong mắt họ là nỗi lo lắng dâng tràn như sắp tràn ra ngoài.
Mẫu thân khẽ vuốt lại vài lọn tóc rối bên tai ta, giọng nghẹn ngào run rẩy.
“Cửu Nhi, nếu con chịu không nổi, hãy bóp nát khối ‘Quy Nguyên Ngọc’ này. Nó có thể bảo vệ thần hồn con, đưa con trở về.”
Bà nhét vào tay ta một miếng ngọc ấm nóng.
Phụ thân đặt tay lên vai ta, ngàn vạn lời chỉ hóa thành một câu đơn giản.
“Đi đi, phụ mẫu sẽ chờ con trở về.”
Ta khẽ gật đầu, xoay người, không dám ngoảnh lại.
Bởi ta biết, chỉ cần quay đầu, e rằng sẽ không thể rời đi được nữa.
Ta từng bước tiến về phía bóng tối đang nuốt trọn ánh sáng.
Ngay khi chân ta sắp đặt vào vực sâu, một luồng thần niệm xuyên qua hư không mà đến.
Là Huyền Thanh.
“Cửu U, xin lỗi. Chuyện hôm nay ta đã quá nông nổi. Đừng làm chuyện dại dột, mau trở về đi, chúng ta có thể bàn lại từ đầu…”
Thần niệm của hắn mang theo vẻ hối hận giả tạo cùng chút lo lắng yếu ớt.
“Bàn lại từ đầu?”
Hừ, là sợ ta chết rồi Phượng tộc sẽ tìm hắn tính sổ chứ gì.
Ta khẽ cười lạnh.
Ngón tay ta khẽ động, dẫn ra một tia diệt hỏa nơi cửa sâu, quấn lấy thần niệm của hắn.
“A——!”
Một tiếng thét thảm thiết vang vọng từ đầu kia của thần niệm.
Ta không chút do dự, thiêu rụi hoàn toàn tàn niệm giả dối ấy.
Tạm biệt, Huyền Thanh.
Tạm biệt luôn, Phượng Cửu U ngây thơ ngu muội của ngày xưa.
Ta dứt khoát bước vào bóng tối vô tận.
Phía sau, cánh cửa đá trăm trượng ầm ầm khép lại.
Tiếng khóa đá nặng nề vang vọng, như định chôn vùi cả một kiếp của ta.
5
Nơi đây không có thời gian, không có không gian, không có ánh sáng.
Chỉ có vô tận thống khổ.
Xương cốt bị khí diệt thế nghiền nát từng tấc một.
Thần hồn bị nghiệp hỏa hư vô thiêu đốt lặp đi lặp lại.
Nỗi đau ấy vượt ngoài mọi ngôn từ, vượt quá sức chịu đựng của bất cứ sinh linh nào.
Ta như một con thuyền lạc trong bão tố hủy diệt, chao đảo giữa cơn cuồng lưu, chỉ chực vỡ tan.
Không biết bao lần, ta muốn bóp nát “Quy Nguyên Ngọc” mà mẫu thân trao.
Nhưng mỗi lần như thế, khuôn mặt đầy chán ghét của Huyền Thanh, nụ cười đắc ý của Tô Ảnh, ánh mắt né tránh của Mặc Uyên — lại hiện lên trong tâm trí ta.
“Phế vật.”
“Bị Thiên khiển.”
“Nhục nhã của tiên môn.”
Những lời ấy, như lời nguyền độc ác, lại cũng là nguồn sức mạnh to lớn nhất.
Chúng giúp ta, giữa cơn đau đớn vô biên, giữ vững tia lý trí cuối cùng.
Ta không thể gục ngã.
Nếu ta bỏ cuộc, chẳng phải đúng như bọn họ mong muốn hay sao?
Ta phải sống.
Ta phải bước ra khỏi đây.
Ta phải khiến chúng — trả giá bằng máu!
Không biết qua bao lâu, linh căn đã mục nát của ta hoàn toàn tan biến, hóa thành hư vô.
Ngay khoảnh khắc ta tưởng mình sẽ vĩnh viễn biến mất, sức mạnh nơi sâu trong huyết mạch bỗng được đánh thức.
Đó là sức mạnh cổ xưa nhất của Thần tộc — Phượng huyết nguyên thủy.
Một ngọn kim diễm bùng lên từ sâu trong thần hồn ta, sáng rực giữa vực tối.
“Bất phá bất lập, phá rồi mới sinh.”
“Hậu duệ của ta, phải trong huyết hỏa mà niết bàn, trong diệt tuyệt mà bất tử.”
Tiếng nói cổ xưa, uy nghiêm vang vọng trong đầu ta.
Ngọn lửa vàng bao trùm lấy thần hồn và thân xác tàn tạ của ta.
Trong tận cùng của hủy diệt — là khởi đầu của tái sinh.
Linh căn ta bắt đầu được tái tạo, trong máu và lửa hòa quyện.
Không còn là linh căn ngũ hành, chẳng phải thiên linh hay dị linh căn.
Mà là một mạch xám nhạt, ẩn chứa quy tắc khai thiên lập địa.
Hỗn Độn Thần Mạch.
Truyền thuyết nói rằng, chỉ những thần ma mở trời dựng đất mới sở hữu loại linh căn chí tôn này.
Sức mạnh trong ta bộc phát với tốc độ kinh người.
Khí diệt thế trong thâm uyên không còn là độc dược hủy diệt, mà biến thành dưỡng chất nuôi ta mạnh lên.
Ta tham lam hấp thu tất cả.
Ta cảm nhận được — một cánh cửa mới, dẫn tới cảnh giới của cường giả vô thượng,
đang từ từ mở ra trước mắt ta.
6
Ta tọa ở giữa trung tâm thâm uyên, Hỗn Độn Thần Mạch tham lam nuốt chửng từng làn tịch diệt quanh mình.
Lúc này trong lòng tay ta, một viên truyền tín ngọc đặc chế bỗng phát sáng.
Là Mặc Uyên.
Trước khi ta bước vào thâm uyên, y đã khóc lóc cầu ta mang theo viên “Hoàn Thủy Kính” này.
Nói y sẽ hàng ngày truyền tin thế giới bên ngoài cho ta, để ta không bị cô lập.
Nói y sẽ chờ ta trở về.
Khi ấy ta còn động lòng trước vẻ “chân thành” của y.
Giờ nghĩ lại, chỉ thấy nực cười.
Ta khởi động tiên lực, một chiếc thủy kính mở ra trước mặt.
Trong gương là môn môn Huyền Thiên Kiếm Tông.
Huyền Thanh và Tô Ảnh đang sánh vai đứng đó, được muôn vạn tiên nhân bái vọng.
Vết sẹo trên mặt Huyền Thanh, dùng thứ bảo vật nào đó đã mờ đi, chỉ còn một vệt đỏ nông, càng làm tăng vẻ tà mị trên dung nhan hắn.
Họ được tôn xưng là “thiên gia thần phu”, là tấm gương mới của Thiên giới.
Cảnh lại chuyển.
Là đại điện “Tiên Văn Các” lớn nhất thiên giới.
Một lão đạo nhân tên Lục Cảnh Hành đang cầm tảng “Lưu Ảnh Thạch”, hăng say trình bày trước quần chúng.
Trong đá là ảnh ta: kiêu ngạo ngạo mạn, ngang tàng hung tợn, đang hạ thấp một đệ tử hèn mọn.
“Xem này, chính là bộ mặt thật của Phượng Cửu U, ỷ thế ức hiếp người, hại đồng môn!”
“Chỉ có Huyền Thanh thần quân và kiếm tiên Tô Ảnh, mới là chính đạo! Họ dám chống lại áp bức của Phượng tộc!”
Lục Cảnh Hành hào hứng, quần chúng xung quanh nổi lên bão khí.
Ta nhớ rõ y, một đồ đệ tiểu môn viện từng quỳ sau lưng ta, nịnh bợ như con chó, chỉ mong ta ban vài viên đan dược.
Hoá ra, hạng hèn mạt cũng biết ngoạm lại chủ nhân.