Chương 1 - Phàm Nhân Giữa Tiên Đường

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta là con gái út trong nhà, trên có huynh trưởng, tỷ tỷ, cả nhà đều là người tu tiên.

Chỉ trừ ta.

Ta sinh ra phế căn, không có linh căn, là phàm nhân duy nhất trong dòng tộc tu tiên trăm năm.

Hôm ấy, họ đồng loạt thăng tiên, kim quang rực rỡ, tiên nhạc ngân vang bốn phía.

Toàn tộc chìm trong hào quang thánh khiết, ai nấy đều nở nụ cười hoan hỉ.

Chỉ riêng ta, bị luồng kim quang đẩy ra ngoài, lạc lõng giữa ánh sáng, giống như một mảnh rác rưởi không hợp thời, đứng chơ vơ trong bùn đất giữa sân.

Phụ thân ta – tộc trưởng của gia tộc – dẫu đã thành tiên, vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm và khắc nghiệt như thuở nào.

Ánh mắt cuối cùng ông dành cho ta, lạnh như nhìn một hòn đá ven đường.

“Lâm Lẫm, duyên phận giữa ngươi và nhà họ Lâm đến đây là dứt. Từ nay hãy tự lo liệu cho bản thân.”

Lời vừa dứt, ông phất tay áo, một luồng khí vô hình như lưỡi đao cắt phăng sợi huyết mạch cuối cùng nối giữa ta và gia tộc.

Khoảnh khắc ấy, ta cảm nhận được một điều gì đó từng gắn bó sâu tận xương tủy với mình — tan vỡ hoàn toàn.

Bọn họ chẳng hề lưu luyến, hóa thành vệt lưu quang, bay thẳng vào tầng trời, dung nhập vào cánh cửa tiên môn rực sáng chói ngời.

Cả thế giới trong khoảnh khắc ấy bỗng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ta không biết, cõi tiên mà họ bay đến… liệu có chỗ cho ta nữa chăng.

1

Nhà họ Lâm thăng tiên, trở thành đại sự chấn động nhất trong trăm năm qua của thành Khê Nhiễm.

Dân trong thành, từ kẻ giàu đến người nghèo, đều quỳ dưới ánh hào quang còn chưa tan, dập đầu suốt ba ngày ba đêm. Trong miệng họ, không ngớt lời tôn xưng Lâm gia tiên nhân”, cầu mong phúc lành và che chở.

Còn ta — kẻ phàm nhân bị bỏ lại dưới danh nghĩa nhà họ Lâm — đến ngày thứ ba bình minh lên, mới chậm rãi đẩy cánh cửa son nặng nề của Lâm phủ mà bước ra.

Ngoài cổng, là dòng người tấp nập — những tộc nhân xa gần và dân chúng trong thành, chen chúc nhau giữa tiếng reo hò và nước mắt.

Khi họ nhìn ta, ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt trần trụi, xen lẫn chút thương hại giấu kín.

Một vị tộc thúc râu dê vừa ho khan vừa chống gậy bước ra, cất giọng khuyên nhủ:

“Lâm Lẫm à, ngươi xem, tỷ tỷ ngươi, huynh trưởng ngươi đều đã thành tiên cả rồi. Gia nghiệp to lớn thế này… e rằng thân phận phàm nhân như ngươi chẳng thể gánh vác nổi. Chi bằng giao lại cho tộc quản lý, mỗi tháng tộc sẽ chu cấp cho ngươi hai lượng bạc, để ngươi an ổn sống nốt kiếp này, cơm no áo ấm, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Phải đó, phải đó!” — một tên họ hàng béo phị, tròn trịa như quả cầu, lập tức phụ họa —

“Ngươi là nữ nhân yếu đuối, giữ căn nhà to thế này không an toàn đâu! Chúng ta đều là vì tốt cho ngươi thôi!”

Họ kẻ nói người chen, lời nào cũng trơn tru đạo nghĩa, song ý tứ thật ra chỉ có một:

“Ngươi là phế vật bị tiên nhân vứt bỏ, biết điều thì mau giao hết gia sản rồi tự tìm một xó xỉnh mà chết đi cho yên.”

Ta nhìn đám mặt mũi nhăn nheo kia, bỗng thấy buồn cười.

Trong mắt họ, bà ta Lâm thị – mẫu thân ta, tỷ tỷ Lâm Lan, ca ca Lâm Phong – đều là tiên nhân cao cao tại thượng.

Còn ta, Lâm Lẫm – chỉ là vết nhơ bị bỏ lại nơi trần thế.

Họ không sai. Ta quả thực chỉ là phàm nhân.

Ta thích ngắm bình minh và hoàng hôn nơi nhân gian, thích nghe tiếng mưa rơi gõ lên tàu chuối,

thích ăn bánh chiên của lão Lý ở đầu phố, thích xem tuồng kịch của người đời, nơi mỗi một câu chuyện đều chứa bao hỷ nộ bi hoan.

Những điều ấy, là niềm vui nhỏ bé mà người tu tiên ngàn năm hay huynh tỷ tu hành ba trăm năm chẳng thể nào hiểu nổi.

Họ theo đuổi Đại Đạo huyền vi, Đại Tự Tại là ước vọng trường sinh cùng trời đất.

Vì mục tiêu ấy, họ có thể vứt bỏ tất cả — kể cả huyết mạch, tình thân.

Ta không đáp lại bọn họ, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn qua một lượt.

Chính ánh nhìn đó khiến đám người đang ồn ào tranh cãi kia bỗng chốc im bặt.

Ánh mắt ta có lẽ quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chẳng giống một kẻ bị toàn gia vứt bỏ,

ngược lại… giống như đang nhìn một bầy kiến đang loay hoay dưới chân.

“Tòa nhà này,” — ta cất giọng, không lớn nhưng vang lên rành rọt —

“là của ta.”

m thanh ấy như gió lạnh quét qua từng chữ rơi vào tai mọi người, rõ ràng không sót.

“Muốn lấy cũng được.” Ta mím môi, nhàn nhạt nói tiếp:

“Mang mạng đến đổi.”

Nói dứt câu, ta xoay người, thong thả bước vào trong, đóng sập cánh cửa lớn nặng nề sau lưng.

“Rầm!” — tiếng cửa khép vang vọng, ngăn cách ta với tất cả tiếng oán hận, đố kỵ, và tham lam ngoài kia.

2.

Phụ thân từng nói, duyên phận giữa ta và Lâm gia đã dứt,

ông đã chém đứt nó một cách sạch sẽ — đến tận gốc rễ.

Ta lại thấy như thế… cũng tốt.

Lâm phủ xưa kia quy củ nghiêm ngặt, người hầu đi đường cũng phải giữ đúng khoảng cách và bước chân, chỉ cần một tiếng động hơi lớn là có thể khiến các chủ nhân tu hành thanh tâm kia sinh lòng chán ghét.

Nay, toàn bộ người trong phủ đều đã bay lên tiên giới, việc đầu tiên ta làm chính là phát hết tiền thưởng và cho tất cả gia nhân trở về nhà.

Cả tòa phủ đệ to lớn, chỉ còn lại một mình ta.

Ta dọn dẹp lại sân viện, mở cửa sổ cho ánh sáng tràn vào, đem những chậu linh thảo mà mẫu thân từng mang về từ tiên sơn đặt lại ngay ngắn trên bệ.

Những linh thảo ấy vốn có thể trợ giúp tu luyện, tăng cường đạo lực,

nhưng đối với ta — kẻ chẳng có linh căn — thì công dụng duy nhất của chúng chỉ là… để ngắm.

Ta tựa người trên ghế, tiện tay lấy một quyển thoại bản phàm gian tên 《Bá đạo kiếm tiên yêu ta》, đọc đến đoạn cao trào mà thấy hứng thú vô cùng.

Nắng vàng trải khắp sân, gió nhẹ lay tán lá, ấm mà không gắt.

Loại ngày tháng này — dù có tiên nhân hạ phàm, e rằng cũng chẳng đổi với ta được.

Đang mải mê đọc ta bỗng nghe tiếng động sột soạt vang lên từ góc vườn.

Dưới tán cây đào nghiêng ngả, một gương mặt bùn đất lấm lem từ trong hố đất ngoi lên — chính là thổ địa công cai quản mảnh đất này của thành Khê Nhiễm.

Một lão đầu nhỏ thó, râu trắng như tơ, ôm chặt một quả tiên đào to hơn cả cái đầu mình, run rẩy bước đến trước mặt ta.

Khuôn mặt ông nhăn nheo, cười mà như khóc, run giọng nói:

“Th… Thượng thần… ngài… ngài ở nơi này… có quen không ạ?”

Ta chẳng buồn liếc mắt, chỉ lật sang trang khác:

“Cũng tạm. Chỉ là hơi yên tĩnh quá thôi.”

Thổ địa công lập tức dâng quả tiên đào lên, đặt bên tay ta, cúi đầu khom lưng khép nép nói:

“Tiểu thần lập tức an bài! Phải, phải an bài ngay! Đàn linh điểu phía đông thành, bầy linh thú biết múa ở phía tây thành, tiểu thần sẽ triệu đến hết, đảm bảo náo nhiệt náo nhiệt!”

“Không cần.” – ta phất tay,

“Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”

Thổ địa công lau lau cái trán vốn không có mồ hôi, cúi đầu càng thấp hơn — ông ta biết ta là ai.

Hoặc nên nói — trong Tam giới, bất kỳ thần tiên nào có chút phẩm cấp đều biết thân phận của ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)