Chương 1 - Phá Lấu Trăm Năm
01.
“Tiểu Chu à, A Hạo đi học ở nơi khác vẫn chưa về sao?”
Mẹ Trình Hạo lại gọi điện cho tôi.
Tôi kiên nhẫn trấn an vài câu, cuối cùng lại bị dì ấy hỏi tới tấp không biết đường trả lời: "Dì à, trong tiệm có khách, con đi làm việc trước.”
Cúp máy, tôi nhìn cửa tiệm vắng tanh, có phần h..oảng h..ốt.
Tôi ngồi ở cửa tiệm cũng có thể nghe thấy tiếng rao bán náo nhiệt ở phố bên cạnh.
"Phá lấu trăm năm, ngon nhất thế giới!"
…
Tôi tên Chu Nhan, sau khi tốt nghiệp đại học, do tình hình việc làm quá khó khăn nên tôi và bạn trai Trình Hạo dự định khởi nghiệp mở cửa tiệm riêng.
Sau khi chọn tới chọn lui, v..ay m..ượn khắp nơi, cuối cùng chúng tôi mở một tiệm phá lấu nho nhỏ ở khu vực đường Cầu Vượt 1 tấc đất tấc vàng này.
Bởi vì bỏ t.iền đi học cho nên hương vị món phá lấu nhà chúng tôi khá ngon, lúc mới khai trương việc làm ăn cũng rất phát đạt.
Tuy dần dần không còn đông khách như lúc đầu nhưng cũng tích được một số khách quen.
Thu nhập của chúng tôi vẫn luôn rất ổn định, tôi và Trình Hạo cũng dự định tiết kiệm t.iền để sang năm kết hôn.
Cho đến một tháng trước, những ngày yên bình như vậy đã bị ph..á vỡ.
Có một tiệm phá lấu mới mở ở phố bên cạnh được mệnh danh là phá lấu trăm năm, nước phá lấu được nấu liên tục trăm năm không ngừng!
Ngay khi vừa khai trương đã cực kỳ đ..ắt khách.
Ngay cả khách quen của tiệm chúng tôi cũng bị c..ướp mất.
Tôi và Trình Hạo cũng từng gi..ả làm khách đi ăn thử, vừa nếm thử thì cả người đều ngây ra.
Hương vị món phá lấu nhà họ vô cùng đặc biệt, rất thơm, ăn một miếng có thể để lại dư vị suốt một buổi tối.
Chúng tôi đi ăn ba ngày liên tiếp, ba ngày sau vào một buổi tối, Trình Hạo đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Không đúng! Chúng ta bị ngh..iện rồi!" Anh ấy vội vội vàng vàng gọi tôi, "Anh phải b.áo cảnh sát, trong nước phá lấu nhà bọn họ chắc chắn có bỏ h..àng c..ấm.”
Để tăng hương vị của món ăn, một số người kinh doanh thực phẩm sẽ thêm một ít a..nh t..úc vào để điều vị, điều này là ph..ạm ph..áp.
Trình Hạo nghĩ chỉ cần bị phát hiện dùng h..àng c..ấm thì cửa tiệm phá lấu đó toang rồi, tiệm của chúng tôi cũng có thể cải tử hoàn sinh.
Tôi kéo anh ấy lại: "Chuyện này không bằng chứng, cảnh sát có chịu xử lý không?"
Trình Hạo bình tĩnh lại: "Em nói đúng, anh phải tìm được bằng chứng..."
Khi đó đã là nửa đêm, hộ kinh doanh trên hai con phố phần lớn đều đã đóng cửa.
Chúng tôi không có khách nên đã đóng cửa sớm.
Trình Hạo chợt nghĩ tới gì đó, đứng dậy mặc quần áo.
"Anh phải đến tiệm của nhà họ kiểm tra thử, thùng rác ở cửa, còn có nhà bếp, chắc chắn có thể tìm được vài manh mối!"
Tôi s..ợ hết h..ồn: "Anh đừng có b..ốc đ..ồng!”
Năm tháng trước anh ấy bị t..ai n..ạn giao thông, chân phải bị g..ãy, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, nếu lỡ bị người ta phát hiện thì có chạy cũng không th..oát.
Nhưng Trình Hạo rất cố chấp.
“Không sao đâu, anh đi kiểm tra một chút sẽ về liền.”
Anh ấy bất chấp đẩy cửa nhà ra, nhân lúc ban đêm đi ra ngoài.
02.
Ngày hôm sau, Trình Hạo không trở về.
Tôi nhận được tin nhắn của anh ấy, nói tiệm phá lấu đó tìm được công thức gia truyền độc quyền ở Tầm Dương, anh ấy nói anh ấy cũng muốn đến đó tìm thử.
Cứ như vậy đột ngột rời đi, chuyện này thật quá bất thường.
Anh ấy thậm chí còn không về lấy quần áo.
Tôi ngh..i ngờ chính người của tiệm phá lấu đó đã nh..ốt anh ấy lại.
Thế là hôm ấy tôi đi đến cửa tiệm đó.
Chủ tiệm là một cặp vợ chồng, hai người gặp ai cũng cười híp mắt, trông rất thân thiện.
Nhưng nụ cười trên môi họ lại khiến tôi cảm thấy sờ s..ợ một cách khó hiểu...
Ông chủ đưa thẳng tôi đến trước ca..mera gi..ám s..át, cho tôi xem một đoạn video.
Trời tối nhưng ca..mera lại quay rất rõ.
Trình Hạo xuất hiện ở trước cửa tiệm này lúc mười một giờ rưỡi đêm, sau mười phút quanh quẩn một chỗ thì c..ạy khóa nhà ông ấy lặng lẽ lẻn vào.
Một tiếng sau, hình dáng Trình Hạo lại xuất hiện ở cửa. Anh ấy cúi đầu chậm rãi bước ra đường, biến mất trong màn hình theo dõi...
Tôi đỏ mặt tía tai vội x..in lỗi họ.
Chủ tiệm cũng không so đo với tôi, sau khi tôi rời khỏi tiệm của họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Trình Hạo thật sự đã đi tìm cái gọi là bí quyết độc nhất vô nhị kia rồi.
Nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên Trình Hạo gửi cho tôi một tin nhắn thì mấy ngày tiếp theo tôi đã mất liên lạc với anh ấy.
Cho đến hôm nay.
Tôi có chút lo lắng, không biết phải làm sao.
Gâu!
Ngoài cửa có tiếng chó sủa.
Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy Đại Hoàng đang ngậm một khúc x..ương đi ngang qua tiệm nhà tôi.
Tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra, đó là con chó hoang thường lui tới vùng này.
Tiểu thương trên hai con phố này lúc rảnh rỗi cũng thích cho nó chút đồ ăn.
Khúc x..ương nó ngậm trong miệng rất lớn, nhìn như x..ương bò.
Nó nhả khúc x..ương xuống đất, cúi đầu g..ặm mấy cái, ăn rất ngon lành.
Tôi nhìn nó vài giây, tầm mắt dời đến khúc x..ương rồi lập tức dừng lại.
Trên đó... sao lại có đ..inh thép?
Không hiểu sao tôi chợt liên tưởng đến Trình Hạo.
Lúc trước anh ấy g..ãy xư..ơng từng làm ph..ẫu th..uật, chắc hẳn cũng để lại đ..inh thép thế này trên chân...
Kiểu liên tưởng này khiến chính tôi h..oảng s..ợ, tôi lập tức đứng dậy muốn đi nhìn kỹ khúc x..ương đó, thế nhưng con chó gi..ật mình, vì bản năng bảo vệ thức ăn nó lập tức ngậm khúc x..ương chạy đi.
Tôi đ..uổi không kịp, một mình đứng giữa đường có phần mờ mịt.
Hộ kinh doanh bên cạnh thấy tôi, có ý tốt hỏi một câu: “Sao thế?”
Tôi hỏi cô ấy: "Cô có biết khúc x..ương mà A Hoàng vừa ngậm là ai cho không?"
Cô ấy lắc đầu, chỉ giơ tay chỉ hướng bên kia: "Tôi chỉ thấy nó đi ra từ con phố bên cạnh thôi.”
03.
Chuyện này vẫn quanh quẩn trong lòng tôi rất lâu không thể tan đi.
Buổi tối, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hạo, không ngoài dự đoán, lại là trạng thái tắt máy.
Tôi h..oảng h..ốt đến mức hơi không bình thường, trực giác nói cho tôi biết, Trình Hạo có thể đã xảy ra chuyện.
Những gì tôi lướt thấy trên điện thoại trong khoảng thời gian này đều là một x..ác nam giới không rõ danh tính lại xuất hiện ở đâu đó, trước khi tôi chắc chắn đó không phải Trình Hạo, lần nào tôi cũng s..ợ toát mồ hôi lạnh.
“Ting ting!”
Tiếng thông báo trên điện thoại đột nhiên vang lên.
Tôi nhìn xuống.
“Người phát sóng Huyền Thanh Quan Tân Di mà bạn theo dõi đang phát sóng trực tiếp, mau đến trò chuyện đi nào!”
Huyền Thanh Quan Tân Di?
Tôi sửng sốt một lúc rồi chợt nhớ ra.
Trước khi mở tiệm phá lấu này, chúng tôi có tạt qua gầm cầu vượt tìm một thầy b..ói coi một quẻ. Đại sư đó là một cô gái rất trẻ, thoạt nhìn không đáng tin lắm, nhưng giá cả rất rẻ.
Chúng tôi bỏ ra mấy chục đồng, bảo cô ấy coi cho chúng tôi xem vị trí của tiệm có tốt không.
Cô ấy nói rất nhiều, tóm lại, vị trí thì tốt, có thể k..iếm t.iền, nhưng tương lai xung quanh có thể sẽ xuất hiện một vài biến số ảnh hưởng đến khí vận...
Nhưng sau khi mở tiệm, tôi đã quên mất chuyện này.
Trong lúc chơi điện thoại tôi tình cờ lướt đến phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy, tôi cảm thấy mới lạ nên tiện tay bấm theo dõi...
Bây giờ nghĩ kỹ lại những lời cô ấy nói dưới cầu vượt, tôi hoàn toàn bị s.ốc!
Cô ấy nói đúng hết!
Trước mắt biến số đã xuất hiện rồi!
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự nhấn vào phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy.
Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một cô gái trẻ.
Không khác với những gì tôi nhớ.
Cô ấy đang thoải mái trò chuyện với cư dân mạng, tôi nhìn cô ấy, nỗi l.o mấy ngày qua dường như đã được giảm bớt.
Trực giác mách bảo, đại sư này chắc chắn có thể c..ứu tôi!
Tôi nhanh chóng gõ chữ vào b..ão bình luận.
“Đại sư Tân Di! Tôi là Chu Nhan, hai năm trước tôi đã nhờ cô xem quẻ dưới gầm cầu vượt, cô còn nhớ không?”
"Hiện tại tiệm nhà tôi xảy ra chút vấn đề, tôi muốn xin cô coi lại thêm một quẻ, được không?"
Tôi vừa gửi hai câu này, cư dân mạng lập tức ngồi không yên.
“Làm gì thế? Đại sư Tân Di coi b..ói là phải xếp hàng, cô đừng có mà chen ngang!”
“Đúng đấy, tôi cũng đã chờ mấy ngày rồi.”
Tôi không biết nội quy của phòng phát sóng trực tiếp này, thế nên bị bọn họ ph..ê b..ình nhất thời có hơi luống cuống.
Ngược lại Tân Di nhìn b..ão bình luận, khẽ "a" một tiếng.
“Là cô à.”
Tôi không ngờ cô ấy thế mà vẫn còn nhớ tôi.
Cô ấy ngồi thẳng người, giọng nói rất trong: "Nếu là khách cũ, vả lại còn liên quan đến tiệm của các người, vậy đương nhiên tôi phải có dịch vụ hậu mãi."
“Quẻ đầu tiên hôm nay, chính là cô.”
“Tiểu Chu à, A Hạo đi học ở nơi khác vẫn chưa về sao?”
Mẹ Trình Hạo lại gọi điện cho tôi.
Tôi kiên nhẫn trấn an vài câu, cuối cùng lại bị dì ấy hỏi tới tấp không biết đường trả lời: "Dì à, trong tiệm có khách, con đi làm việc trước.”
Cúp máy, tôi nhìn cửa tiệm vắng tanh, có phần h..oảng h..ốt.
Tôi ngồi ở cửa tiệm cũng có thể nghe thấy tiếng rao bán náo nhiệt ở phố bên cạnh.
"Phá lấu trăm năm, ngon nhất thế giới!"
…
Tôi tên Chu Nhan, sau khi tốt nghiệp đại học, do tình hình việc làm quá khó khăn nên tôi và bạn trai Trình Hạo dự định khởi nghiệp mở cửa tiệm riêng.
Sau khi chọn tới chọn lui, v..ay m..ượn khắp nơi, cuối cùng chúng tôi mở một tiệm phá lấu nho nhỏ ở khu vực đường Cầu Vượt 1 tấc đất tấc vàng này.
Bởi vì bỏ t.iền đi học cho nên hương vị món phá lấu nhà chúng tôi khá ngon, lúc mới khai trương việc làm ăn cũng rất phát đạt.
Tuy dần dần không còn đông khách như lúc đầu nhưng cũng tích được một số khách quen.
Thu nhập của chúng tôi vẫn luôn rất ổn định, tôi và Trình Hạo cũng dự định tiết kiệm t.iền để sang năm kết hôn.
Cho đến một tháng trước, những ngày yên bình như vậy đã bị ph..á vỡ.
Có một tiệm phá lấu mới mở ở phố bên cạnh được mệnh danh là phá lấu trăm năm, nước phá lấu được nấu liên tục trăm năm không ngừng!
Ngay khi vừa khai trương đã cực kỳ đ..ắt khách.
Ngay cả khách quen của tiệm chúng tôi cũng bị c..ướp mất.
Tôi và Trình Hạo cũng từng gi..ả làm khách đi ăn thử, vừa nếm thử thì cả người đều ngây ra.
Hương vị món phá lấu nhà họ vô cùng đặc biệt, rất thơm, ăn một miếng có thể để lại dư vị suốt một buổi tối.
Chúng tôi đi ăn ba ngày liên tiếp, ba ngày sau vào một buổi tối, Trình Hạo đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Không đúng! Chúng ta bị ngh..iện rồi!" Anh ấy vội vội vàng vàng gọi tôi, "Anh phải b.áo cảnh sát, trong nước phá lấu nhà bọn họ chắc chắn có bỏ h..àng c..ấm.”
Để tăng hương vị của món ăn, một số người kinh doanh thực phẩm sẽ thêm một ít a..nh t..úc vào để điều vị, điều này là ph..ạm ph..áp.
Trình Hạo nghĩ chỉ cần bị phát hiện dùng h..àng c..ấm thì cửa tiệm phá lấu đó toang rồi, tiệm của chúng tôi cũng có thể cải tử hoàn sinh.
Tôi kéo anh ấy lại: "Chuyện này không bằng chứng, cảnh sát có chịu xử lý không?"
Trình Hạo bình tĩnh lại: "Em nói đúng, anh phải tìm được bằng chứng..."
Khi đó đã là nửa đêm, hộ kinh doanh trên hai con phố phần lớn đều đã đóng cửa.
Chúng tôi không có khách nên đã đóng cửa sớm.
Trình Hạo chợt nghĩ tới gì đó, đứng dậy mặc quần áo.
"Anh phải đến tiệm của nhà họ kiểm tra thử, thùng rác ở cửa, còn có nhà bếp, chắc chắn có thể tìm được vài manh mối!"
Tôi s..ợ hết h..ồn: "Anh đừng có b..ốc đ..ồng!”
Năm tháng trước anh ấy bị t..ai n..ạn giao thông, chân phải bị g..ãy, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, nếu lỡ bị người ta phát hiện thì có chạy cũng không th..oát.
Nhưng Trình Hạo rất cố chấp.
“Không sao đâu, anh đi kiểm tra một chút sẽ về liền.”
Anh ấy bất chấp đẩy cửa nhà ra, nhân lúc ban đêm đi ra ngoài.
02.
Ngày hôm sau, Trình Hạo không trở về.
Tôi nhận được tin nhắn của anh ấy, nói tiệm phá lấu đó tìm được công thức gia truyền độc quyền ở Tầm Dương, anh ấy nói anh ấy cũng muốn đến đó tìm thử.
Cứ như vậy đột ngột rời đi, chuyện này thật quá bất thường.
Anh ấy thậm chí còn không về lấy quần áo.
Tôi ngh..i ngờ chính người của tiệm phá lấu đó đã nh..ốt anh ấy lại.
Thế là hôm ấy tôi đi đến cửa tiệm đó.
Chủ tiệm là một cặp vợ chồng, hai người gặp ai cũng cười híp mắt, trông rất thân thiện.
Nhưng nụ cười trên môi họ lại khiến tôi cảm thấy sờ s..ợ một cách khó hiểu...
Ông chủ đưa thẳng tôi đến trước ca..mera gi..ám s..át, cho tôi xem một đoạn video.
Trời tối nhưng ca..mera lại quay rất rõ.
Trình Hạo xuất hiện ở trước cửa tiệm này lúc mười một giờ rưỡi đêm, sau mười phút quanh quẩn một chỗ thì c..ạy khóa nhà ông ấy lặng lẽ lẻn vào.
Một tiếng sau, hình dáng Trình Hạo lại xuất hiện ở cửa. Anh ấy cúi đầu chậm rãi bước ra đường, biến mất trong màn hình theo dõi...
Tôi đỏ mặt tía tai vội x..in lỗi họ.
Chủ tiệm cũng không so đo với tôi, sau khi tôi rời khỏi tiệm của họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Trình Hạo thật sự đã đi tìm cái gọi là bí quyết độc nhất vô nhị kia rồi.
Nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên Trình Hạo gửi cho tôi một tin nhắn thì mấy ngày tiếp theo tôi đã mất liên lạc với anh ấy.
Cho đến hôm nay.
Tôi có chút lo lắng, không biết phải làm sao.
Gâu!
Ngoài cửa có tiếng chó sủa.
Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy Đại Hoàng đang ngậm một khúc x..ương đi ngang qua tiệm nhà tôi.
Tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra, đó là con chó hoang thường lui tới vùng này.
Tiểu thương trên hai con phố này lúc rảnh rỗi cũng thích cho nó chút đồ ăn.
Khúc x..ương nó ngậm trong miệng rất lớn, nhìn như x..ương bò.
Nó nhả khúc x..ương xuống đất, cúi đầu g..ặm mấy cái, ăn rất ngon lành.
Tôi nhìn nó vài giây, tầm mắt dời đến khúc x..ương rồi lập tức dừng lại.
Trên đó... sao lại có đ..inh thép?
Không hiểu sao tôi chợt liên tưởng đến Trình Hạo.
Lúc trước anh ấy g..ãy xư..ơng từng làm ph..ẫu th..uật, chắc hẳn cũng để lại đ..inh thép thế này trên chân...
Kiểu liên tưởng này khiến chính tôi h..oảng s..ợ, tôi lập tức đứng dậy muốn đi nhìn kỹ khúc x..ương đó, thế nhưng con chó gi..ật mình, vì bản năng bảo vệ thức ăn nó lập tức ngậm khúc x..ương chạy đi.
Tôi đ..uổi không kịp, một mình đứng giữa đường có phần mờ mịt.
Hộ kinh doanh bên cạnh thấy tôi, có ý tốt hỏi một câu: “Sao thế?”
Tôi hỏi cô ấy: "Cô có biết khúc x..ương mà A Hoàng vừa ngậm là ai cho không?"
Cô ấy lắc đầu, chỉ giơ tay chỉ hướng bên kia: "Tôi chỉ thấy nó đi ra từ con phố bên cạnh thôi.”
03.
Chuyện này vẫn quanh quẩn trong lòng tôi rất lâu không thể tan đi.
Buổi tối, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hạo, không ngoài dự đoán, lại là trạng thái tắt máy.
Tôi h..oảng h..ốt đến mức hơi không bình thường, trực giác nói cho tôi biết, Trình Hạo có thể đã xảy ra chuyện.
Những gì tôi lướt thấy trên điện thoại trong khoảng thời gian này đều là một x..ác nam giới không rõ danh tính lại xuất hiện ở đâu đó, trước khi tôi chắc chắn đó không phải Trình Hạo, lần nào tôi cũng s..ợ toát mồ hôi lạnh.
“Ting ting!”
Tiếng thông báo trên điện thoại đột nhiên vang lên.
Tôi nhìn xuống.
“Người phát sóng Huyền Thanh Quan Tân Di mà bạn theo dõi đang phát sóng trực tiếp, mau đến trò chuyện đi nào!”
Huyền Thanh Quan Tân Di?
Tôi sửng sốt một lúc rồi chợt nhớ ra.
Trước khi mở tiệm phá lấu này, chúng tôi có tạt qua gầm cầu vượt tìm một thầy b..ói coi một quẻ. Đại sư đó là một cô gái rất trẻ, thoạt nhìn không đáng tin lắm, nhưng giá cả rất rẻ.
Chúng tôi bỏ ra mấy chục đồng, bảo cô ấy coi cho chúng tôi xem vị trí của tiệm có tốt không.
Cô ấy nói rất nhiều, tóm lại, vị trí thì tốt, có thể k..iếm t.iền, nhưng tương lai xung quanh có thể sẽ xuất hiện một vài biến số ảnh hưởng đến khí vận...
Nhưng sau khi mở tiệm, tôi đã quên mất chuyện này.
Trong lúc chơi điện thoại tôi tình cờ lướt đến phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy, tôi cảm thấy mới lạ nên tiện tay bấm theo dõi...
Bây giờ nghĩ kỹ lại những lời cô ấy nói dưới cầu vượt, tôi hoàn toàn bị s.ốc!
Cô ấy nói đúng hết!
Trước mắt biến số đã xuất hiện rồi!
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự nhấn vào phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy.
Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một cô gái trẻ.
Không khác với những gì tôi nhớ.
Cô ấy đang thoải mái trò chuyện với cư dân mạng, tôi nhìn cô ấy, nỗi l.o mấy ngày qua dường như đã được giảm bớt.
Trực giác mách bảo, đại sư này chắc chắn có thể c..ứu tôi!
Tôi nhanh chóng gõ chữ vào b..ão bình luận.
“Đại sư Tân Di! Tôi là Chu Nhan, hai năm trước tôi đã nhờ cô xem quẻ dưới gầm cầu vượt, cô còn nhớ không?”
"Hiện tại tiệm nhà tôi xảy ra chút vấn đề, tôi muốn xin cô coi lại thêm một quẻ, được không?"
Tôi vừa gửi hai câu này, cư dân mạng lập tức ngồi không yên.
“Làm gì thế? Đại sư Tân Di coi b..ói là phải xếp hàng, cô đừng có mà chen ngang!”
“Đúng đấy, tôi cũng đã chờ mấy ngày rồi.”
Tôi không biết nội quy của phòng phát sóng trực tiếp này, thế nên bị bọn họ ph..ê b..ình nhất thời có hơi luống cuống.
Ngược lại Tân Di nhìn b..ão bình luận, khẽ "a" một tiếng.
“Là cô à.”
Tôi không ngờ cô ấy thế mà vẫn còn nhớ tôi.
Cô ấy ngồi thẳng người, giọng nói rất trong: "Nếu là khách cũ, vả lại còn liên quan đến tiệm của các người, vậy đương nhiên tôi phải có dịch vụ hậu mãi."
“Quẻ đầu tiên hôm nay, chính là cô.”