Chương 4 - Ông Tôi Tạo Phản Ở Địa Phủ

Sau đó, thông qua quản lý, bố mẹ Tiểu Minh gửi tôi một chiếc thẻ ngân hàng chứa 1 triệu tệ.

“Việc nhỏ như vậy, sao đáng tới 1 triệu.” Tôi lập tức từ chối.

Nhưng quản lý lại ép tôi nhận bằng được.

“Cầm lấy đi,” quản lý nói, giọng đầy hàm ý,

“sự an ủi mà cậu mang đến cho họ không thể dùng tiền để đo đếm được.”

Tôi nhận lấy thẻ ngân hàng, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ — có lẽ mình nên bắt đầu một nghề tay trái.

Người sống được an ủi, người chết hóa giải oán khí — đôi bên cùng có lợi.

Trong lúc đó, tay tôi vẫn không ngừng vẽ. Hết món công nghệ cao này đến món khác được tôi hoàn thành và đốt cho ông. Quân đội Tân địa phủ vì thế mà trang bị ngày càng đầy đủ, binh sĩ tinh thần hừng hực, ngày nào cũng sẵn sàng quyết chiến với Ngũ phương Quỷ Đế.

Thế nhưng khi toàn quân đang chuẩn bị chiến đấu, họ lại nhận được một lời mời… đàm phán hòa bình.

Ông tôi dẫn quân đến tham dự. Dù Phong Đô Đại Đế không có mặt, nhưng cả năm Quỷ Đế đều đích thân đến.

Ai nấy đều mang dáng vẻ xanh lè nanh dài, nhưng cử chỉ lại vô cùng lễ độ.

Họ chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất: xây dựng thể chế lập hiến cho Quỷ Đế.

6.

“Thể chế lập hiến Quỷ Đế” nghĩa là vẫn giữ sự tồn tại của Phong Đô Đại Đế và Ngũ phương Quỷ Đế, nhưng thông qua hiến pháp, xác lập quyền lực tối cao thuộc về nhân dân, đồng thời giới hạn quyền lực của các Quỷ Đế.

Phong Đô Đại Đế và Ngũ Quỷ Đế vẫn là lãnh đạo tối cao về danh nghĩa, nhưng quyền và nghĩa vụ của họ sẽ được quy định rõ ràng trong hiến pháp, đảm bảo quyền lợi cơ bản cho nhân dân địa phủ.

“Còn không phải là tàn dư phong kiến à?!” — sau buổi đàm phán, ông tôi nổi trận lôi đình khi gọi điện cho tôi.

“Mấy lão già không biết lao động, chỉ biết bóc lột, mà còn mơ mộng tiếp tục sống trên đầu nhân dân? Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế!”

“Chúng ta sao có thể đồng ý với điều kiện như vậy được? Đó chẳng khác nào phản bội nhân dân cả!”

“Trận này nhất định phải đánh!”

Ngay tại bàn đàm phán, ông và đồng đội đã lật tung cả bàn hội nghị!

Kết quả, hòa đàm thất bại — chiến tranh tiếp tục nổ ra.

Nhưng khi vừa khai chiến, quân đội Tân địa phủ lập tức phát hiện có điều gì đó sai sai — dù sĩ khí hừng hực, trang bị tận răng, nhưng quân địch bên phía Quỷ Đế lại yếu đến lạ.

Không lâu sau, họ bắt được một tù binh bên phía quân quỷ, và sau khi thẩm vấn mới rõ: Pháp lực của các Quỷ Đế đã chẳng còn như xưa.

Bởi ở Trung Hoa, bất kể là thần tiên từ đâu đến cũng đều phải dựa vào lòng tin của tín đồ nơi dương thế để duy trì pháp lực.

Sức mạnh của họ tỉ lệ thuận với đức tin của con người.

Xưa kia, người dân mê tín phong kiến, tin rằng thần linh vô biên, chỉ cần thành tâm cầu nguyện là có thể được phù hộ.

Còn ngày nay, con người tin vào chính mình.

Tin rằng “con người thắng thiên”, vận mệnh nằm trong tay mình.

Chính tư tưởng mới này khiến niềm tin dành cho các vị thần cũ cạn dần.

Không có tín đồ, pháp lực các Quỷ Đế cũng suy yếu dần.

Tên tù binh còn nói thêm: thật ra Quỷ Đế đã biết điều này từ lâu. Nhưng họ đã quen sống xa hoa, ăn trên ngồi trốc, nên không cam lòng trở thành “quỷ thường dân”.

Vì thế, họ ra sức áp bức người chết trong địa phủ, chỉ để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.

Nhưng họ không ngờ rằng — nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh.

Tia lửa nhỏ cuối cùng cũng hóa thành ngọn lửa rực cháy.

Cuộc chiến giải phóng địa phủ kéo dài suốt vài tháng.

Ông tôi bận tối mắt nơi tiền tuyến, nên giao cho một con quỷ phối hợp với tôi xử lý các trường hợp cần hóa giải oán khí cho người chết.

Người thân của những linh hồn còn vướng oán khí trải dài khắp Trung Hoa, nên tôi đành xin nghỉ phép để đi tìm từng người.

Hiếm hoi thay, quản lý lại cực kỳ thông cảm, bảo tôi cứ xin nghỉ bao lâu cũng được.

“Đây là việc còn quan trọng hơn cả kiếm tiền.” — anh nói với tôi.

Trong mấy tháng đó, tôi rong ruổi khắp mọi miền đất nước, gặp đủ mọi hỷ nộ ái ố của nhân gian.

Dù mệt mỏi rã rời, nhưng trong lòng tôi lại chưa bao giờ cảm thấy trọn vẹn đến thế.

Cho đến một ngày, ông tôi cuối cùng cũng gọi lại cho tôi.

“Alo, cháu ngoan à,” giọng ông khàn đặc vì mệt, nhưng không giấu được sự hào hứng:

“Chúng ta đã tiến vào tận cung điện của Phong Đô Đại Đế rồi! Quân đội Tân địa phủ sắp chiến thắng rồi cháu ơi!”

Ở đầu dây bên kia, tiếng hò hét vang trời lấp đầy không gian:

“Choang—!” — âm thanh binh khí chạm nhau chan chát.

“Hí—!” — hàng vạn chiến mã cùng rít lên.

“Vù vù vù vù vù—!” — tiếng thiết bị cơ động lập thể khởi động đồng loạt.

“Ratatatatata—!” — tiếng máy bay chiến đấu càn quét mặt đất.

“Ầm—! Ầm—!” — tiếng bom nổ long trời lở đất.

Tôi nghe tiếng động đầu bên kia điện thoại, bất giác thót tim thay cho Phong Đô Đại Đế — đây đúng là một đòn tấn công khác chiều không gian, tàn khốc đến mức không lời nào diễn tả nổi.

“Thật muốn để cháu được nhìn thấy mảnh đất này,” ông tôi cảm thán.

Tôi nghĩ ông sắp nói kiểu như: ‘Cháu ngoan, đây là giang sơn ông đánh đổi máu xương để dành cho cháu’… nhưng ông lại không nói vậy.

“Đây là mảnh đất thuộc về nhân dân chúng ta.” — ông nói.

Tôi im lặng, nhưng không kìm được mà nở một nụ cười.

Đúng vậy, đây là mảnh đất của nhân dân chúng ta.

Là vùng đất được xây dựng nên bằng mồ hôi, máu và xương cốt của biết bao thế hệ.

Chúng ta không ngừng phấn đấu vì nó, để hướng đến một ngày mai tốt đẹp hơn.