Chương 1 - Ôn Nhu Ở Lại
Tôi đến buổi họp lớp và gặp lại chàng trai mà năm ấy tôi từ chối.
Hắn mặc vest, đi giày da, trên tay là một chiếc đồng hồ, giá trị bằng tiền lương cả năm của tôi.
Càng đáng xấu hổ hơn là ngày hôm nay, tôi vác mặt mo tới, để vay tiền hắn.
Các bạn cùng lớp cười nhạo tôi: "Cô ta để mặt mũi ở đâu thế?"
Người đàn ông đó thì nhìn xuống đồng hồ nhướng mày và hỏi tôi: "Em thiếu tiền đến điên rồi sao?”
Nhưng họ không biết rằng tôi là cảnh sát.
Mục đích tôi tiếp cận hắn, là để bắt hắn và đưa hắn ra trước công lý...
Nhà dịch: Mật Đào (dịch truyện NT).
******
1. Khi tôi bị kéo vào trong vòng tay của Lục Thương.
Tôi tình cờ nghe thấy cuộc thảo luận ở hành lang.
"Này, cô nói xem Trần Vãn Vãn có hối hối hận khi từ chối Lục Thương không?"
"Chắc chắn rồi. Hãy nhìn xem bây giờ cô ta nghèo đến thế nào."
"Lúc đó Lục Thương theo đuổi cô ta liều mạng như vậy..."
"Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ ước được đeo chiếc nhẫn đó lại, và tự tát mình hai phát."
Tôi – Trần Vãn Vãn "..." Không hề có ý định tát mình hai phát.
Cuộc thảo luận ngày càng đi xa hơn.
Tôi cũng đã được giải thoát khỏi cánh tay như xiềng xích của Lục Thương.
Hắn đưa ngón tay ra và nhẹ nhàng nghịch đuôi tóc của tôi.
"Hình như họ đang nói về chúng ta."
Tôi "..." biết mà! Với tình huống lúng túng thế này, anh nên câm miệng lại sẽ tốt hơn!
Tôi chuẩn vác mặt mo đi vay tiền thì nghe thấy những lời bàn tán này.
Ngay khoảnh khắc này, tôi chỉ hận không thể đào một cái hố đi trốn, để Lục Thương không thể dùng ánh mắt quái lạ đánh giá tôi thêm nữa.
“Khụ….”
"Bà nội tôi bị bệnh và phải nhập viện..."
"Bà nội em bệnh phải nhập viện thì liên quan gì đến tôi?"
Tôi: “…........?”
Hắn cúi xuống trước mặt tôi và hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.
Thành công khiến tôi á khẩu.
Hắn lại tiếp tục nghiêng đầu và tiến lại gần tôi hơn, đẩy tôi vào góc.
Hắn cúi xuống, lấy ra một cây bút, sau đó cắn nắp, một tay hắn cầm bút, tay còn lại thì cầm tay tôi.
Hắn đã viết ra một chuỗi số.
Người đàn ông nhướng mi nhìn tôi, hắn là con lai, ánh mắt nhìn mọi người rất sâu và có chút hung hãn.
Hắn dùng tay ấn vào vai tôi và trầm giọng đề nghị.
"Tôi sẽ cho em mười nghìn (RMB) một đêm."
"Hãy liên hệ với tôi sau khi suy xét kỹ về vấn đề này.”
2. Tôi đứng trên đường, hai tay đút túi, nhìn xe cộ qua lại.
Cho đến khi điện thoại reo lên.
"Thế nào rồi?"
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút khàn khàn, hình như anh ấy cũng đã thức suốt đêm như tôi.
Tôi trả lời anh ấy: "Thật là một mớ hỗn độn."
"Cái quái gì thế?"
"Tôi sẽ kể cho anh chi tiết tại địa điểm gặp mặt."
"..."
Cất điện thoại đi, tôi đưa tay lau vết mực trên tay.
Chữ viết của Lục Thương vốn giống như giun bò trên giấy, nhưng bây giờ trông đẹp hơn rồi.
Đầu bên kia điện thoại là đồng nghiệp của tôi.
Hà Xương Húc, trưởng đội của Đội điều tra hình sự, Cục Công an thành phố.
Và tôi là cảnh sát mặc thường phục.
Nghi phạm hình sự hiện đang được Đội điều tra hình sự chú ý tên là Lục Thương, chủ tịch điều hành của Tập đoàn Nhật Hải.
Doanh nhân trẻ đầy triển vọng.
Đó cũng là... mối tình đầu nổi tiếng của tôi thời trung học.
3. Vì tôi đã đồng ý giúp đội điều tra tội phạm tiếp cận nghi phạm.
Nên chỗ làm của tôi gần nhà Lục Thương.
Bề ngoài, tôi là một cô gái bán hàng tiện lợi.
Trên thực tế, tôi đã theo dõi mọi hành động của Lục Thương trong bóng tối.
Nhưng Lục Thương một tuần 7 ngày không đến cửa hàng tiện lợi một lần!
Rõ ràng là hắn muốn mua thứ gì đó, nhưng chừng nào tôi còn ở trong cửa hàng tiện lợi, hắn sẽ không vào!!
Tôi càng ngày càng sốt ruột, cuối cùng một ngày, khi hắn đi ngang qua cửa hàng tiện lợi như thường lệ, tôi lặng lẽ đi theo hắn.
Đó là thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm, khi ánh hoàng hôn gần như phủ lên mọi thứ trước mặt chúng tôi một lớp màu mật ong.
Tôi nhìn thấy cuối con hẻm.
Hai ba thanh niên vây quanh một người đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, xin hãy cho tôi thêm vài ngày nữa..."
Người đàn ông trung niên khó có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, mũi bị bầm tím và mặt sưng tấy.
Ông ta quỳ xuống đất và cầu xin sự thương xót.
Nhưng chỉ bị những người xung quanh đấm đá túi bụi.
Một vụ đòi nợ thông thường?
Hay một vụ án băng đảng?
Vào lúc đó, tôi gần như lao ra ngoài theo bản năng.
Nhưng đột nhiên có người ôm lấy eo tôi.
Mùi thuốc lá mát lạnh tràn vào xoang mũi.
Mọi giác quan của tôi gần như tê liệt.
Có ai đó đứng đằng sau tôi khi tôi không chú ý?
Không có chuyện như thế này xảy ra trong hơn mười năm qua.
Hắn cầm điếu thuốc một cách thư thái và dùng ngón tay vuốt ve eo tôi.
Tôi quay đầu lại lập tức rơi vào một đôi mắt sâu thẳm.
Là Lục Thương.
Rõ ràng là tôi đang theo dõi hắn nhưng bây giờ, xem ra hắn đã hoàn toàn lừa được tôi.
Tôi vừa định nói thì ngón trỏ của người đàn ông ấn vào giữa môi tôi.
"..."
Lúc này trời bắt đầu mưa nhẹ.
Sau đó, nó ngày càng lớn hơn và biến thành một trận mưa như trút nước.
Lục Thương hung hăng kéo cổ tay tôi, tôi muốn nhìn lại người đàn ông trung niên bị đánh, nhưng tầm nhìn đã bị mưa lớn liên tục che khuất.
Để không bị lộ, tôi chỉ có thể đi theo Lục Thương.
Nơi hắn ở không lớn, là một căn hộ cũ.
Điều này dường như không phù hợp với con người hắn.
Suy cho cùng, chiếc xe hắn lái cũng đủ mua một tòa chung cư như thế này.
Căn hộ rất ngăn nắp.
Nó gọn gàng như thể…nếu hắn biến mất khỏi đây, cảnh sát sẽ không thể lần ra dấu vết của hắn nữa.
“Trước đây tôi không biết em còn có sở thích xem người khác đánh nhau đấy?”
Về đến nhà, người đàn ông thoải mái tựa vào khung cửa và mỉm cười với tôi.
Tôi nhìn hắn và nhẹ giọng hỏi hắn.
"Anh có biết những tên xã hội đen đó không?"
Hắn lắc đầu.
"Tôi chỉ thấy người bị đánh."
Hắn hơi nghiêng người và tiến lại gần tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, và dường như ở đó có thêm một vài tia sáng vụn.
"Nếu em làm sai điều gì đó, em sẽ phải trả giá."
"Cho nên ông ta đáng bị đánh, em cảm thấy thế nào? Cô Trần."
"..."
Chẳng lẽ Lục Thương không biết nhóm người đó sao?
Nhưng Hà Xương Húc đã nói rõ ràng với tôi rằng Lục Thương có thể đang tham gia vào hoạt động cho vay bất hợp pháp.
Tôi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đôi dép dưới chân.
"Chuyện gì vậy?"
Hắn lấy lon bia trong tủ lạnh ra, vừa uống vừa nhìn tôi.
Tôi ngọ nguậy ngón chân của tôi.
"Hồng."
"Ồ, hửm."
“Anh sẽ không dùng màu hồng."
Hắn thoáng ngừng một chút rồi sau đó mỉm cười.
"Bởi vì tôi mua nó cho bạn gái tôi."
Khi nói điều này, hắn nhìn tôi chăm chú.
"..." Tôi thì lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Bên ngoài trời đang mưa to nên tôi không thể ra ngoài được.
Tên truyện: Ôn nhu ở lại.
Tác giả: 白框涼太子.