Chương 1 - Oán Thanh Hồ

1

Vào ngày sinh thần của Hoàng Đế, ta bị Lại Bộ thượng thư xem như lễ vật dâng hiến cho hắn.

Khoảnh khắc mạng che mặt của ta được nhấc lên, ta thấy rõ Cố Thiên Quân như ngừng hô hấp, ánh mắt bỗng dưng trở nên nóng rực.

Đương nhiên ta biết khuôn mặt này của ta đẹp đến nhường nào.

Người đời chỉ biết tộc Thanh Hồ có trái tim ăn vào có thể trị được bách bệnh, lại không biết rằng trừ cái này ra, Thanh Hồ còn có khuôn mặt đẹp hiếm thấy trên thế gian này.

Lúc vừa mới hóa thành hình người, ta đứng bên hồ nước phía sau núi quan sát một lúc lâu.

Da trắng nõn nà, đôi mắt long lanh, bên mắt có một nốt ruồi son, ánh mắt phong lưu.

Ca ca thường nói, sau khi ta hóa thành hình người chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

Huynh ấy nói đúng, đúng là ta cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ tiếc là huynh ấy không nhìn thấy được.

……

Cố Thiên Quân ngơ ngác nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, mãi cho đến khi Yến Tô Hà ngồi bên cạnh không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng, hắn mới bỗng dưng hoàn hồn lại, khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ.

Ta nhanh chóng nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng nõn mảnh khảnh.

Lại Bộ thượng thư đắc ý vuốt râu, nói:

“Bệ hạ, đây là con gái nuôi Trương Dung của thần, từ nhỏ đã giỏi ca múa, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn.”

“Thần nguyện đem nàng hiến cho bệ hạ, lấp đầy chỗ trống trong hậu cung của bệ hạ.”

Ông ấy còn chưa dứt lời, Yến Tô Hà đã nhíu mày.

Nàng ta mặc một bộ lễ phục trang trọng, thoạt nhìn uy nghiêm quý phái, đúng là có dáng vẻ của một vị quốc mẫu.

Gương mặt kia cũng giống như trang phục của nàng ta.

Thừa đoan trang nhưng lại không đủ xinh đẹp.

“Bệ hạ nên lấy quốc sự làm trọng, dung mạo nàng ta lẳng lơ như vậy, chỉ sợ không chịu vào cung.”

Thượng thư cũng không giận: “Lời này của Hoàng Hậu nương nương nói sai rồi, nhiều năm như vậy nương nương vẫn chưa có thai, thần cũng chỉ là có lòng tốt quan tâm đến quốc sự, Hoàng Thượng là Vua của một nước sao lại có thể không có con nối dõi?”

“Lại nói đến tiểu nữ, từ nhỏ đã nuôi trong nhà, chưa từng gặp qua người ngoài, làm sao có thể lẳng lơ như nương nương vừa nói?”

Đây là nói dối.

Rõ ràng ta mới đến nhà ông ta có ba tháng, chẳng qua ông ta thấy ta xinh đẹp, muốn dùng ta đổi lấy lợi ích trong tương lai. Vừa đúng lúc ta cũng muốn vào cung, hai người chúng ta kết hợp ăn ý với nhau mà thôi.

Sắc mặt Yến Tô Hà càng thêm khó coi:

“Hoàng Thượng hãy suy nghĩ kỹ, từ xưa đã nói nữ sắc hại nước.”

Ta liếc mắt nhìn nàng ta một cái, trong lòng cười lạnh.

Nói cái gì mà nữ sắc hại nước, chẳng qua chỉ là ghen ăn tức ở.

Chỉ tiếc nàng ta độc chiếm Cố Thiên Quân ba năm vẫn không có thai, nhóm triều thần sẽ không cho phép nàng ta tiếp tục.

Ca ca của Yến Tô Hà, Đại Tướng quân Yến Thừa Uyên không chịu được cảnh muội muội bị người ta chèn ép, bước ra, căm tức nói ta:

“Hoàng Thượng, khuôn mặt nàng ta mang điềm xấu, e rằng khiến giang sơn gặp họa, phải lập tức hạ lệnh gi ch!”

Ta run rẩy.

Huynh muội Yến gia, quả nhiên là huynh muội tình thâm.

Vừa thấy ta là sự uy hiếp đối với muội muội hắn, Yến Thừa Uyên đã muốn gi ta tại chỗ.

Tể Tướng từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu với Yến Thừa Uyên chậm rãi bước ra:

“Lời ấy của Đại Tướng quân là có ý gì? Nàng chính là nghĩa nữ của Thượng thư đại nhân, nuôi bao nhiêu năm chẳng xảy ra chuyện gì, giờ Đại Tướng quân nói miệng suông liền kết luận nàng là điềm xấu, chẳng phải là coi mạng người như cỏ rác sao?”

“Nếu mỹ mạo là điềm xấu, chẳng lẽ tất cả nữ tử xinh đẹp trên thế gian đều là điềm xấu, mang họa đến cho giang sơn sao?”

“Các ngươi từng người một...”

Yến Thừa Uyên còn chưa nói xong, đã bị Cố Thiên Quân cắt ngang.

Hắn chăm chú nhìn gương mặt ta, một lúc sau đành luyến tiếc dời tầm mắt.

“Lời của Trương ái khanh rất có lý, Trẫm không phải người ham mê sắc đẹp, nhưng Trẫm cũng cần phải có người khai chi tán diệp.”

“Nếu Trương ái khanh đã có lòng lo nghĩ, Trẫm đành nhận lấy phần lễ vật này.”

“Người đâu, trong ngày hôm nay lệnh cho nghĩa nữ Trương gia vào cung, phong làm Quý nhân.”

2

Cố Thiên Quân đăng cơ ba năm, hậu cung chỉ có một nữ nhân là Yến Tô Hà.

Trừ nàng ta ra ta là nữ nhân duy nhất vào cung, nháy mắt liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong cung.

Cung nữ Xuân Loan chải đầu cho ta đang thấp giọng giải thích tình hình trong cung:

“Mấy năm nay Hoàng Thượng đăng cơ bên người chỉ có một mình Hoàng Hậu nương nương, cũng không phải triều thần chưa từng đề cập đến việc tuyển tú, nhưng chưa cần Hoàng Hậu nương nương nói gì, tự Hoàng Thượng đã không đồng ý.”

“Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương vô cùng ân ái, người đời ai ai cũng biết.”

Ta nhìn về phía gương, trong gương phản chiếu rõ ràng oán hận trong mắt Xuân Loan.

Ta làm bộ không thấy, nhìn đầu ngón tay trắng nõn của mình nói:

“A, thật sao?”

“Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương có ân cứu mạng đối với Hoàng Thượng. Hồi nhỏ Hoàng Thượng trúng kịch độc, tuy là sau đó đã cứu được nhưng thân thể suy nhược càng dẫn đến thêm nhiều bệnh xấu, là Hoàng Hậu nương nương một thân một mình đi đến Nam Cương mang về trái tim của Thanh Hồ cho Hoàng Thượng ăn, mới đổi lại được thân thể khỏe mạnh của Hoàng Thượng như bây giờ.”

Ta lười biếng nói:

“Hoàng Hậu là một nữ tử yếu đuối, Thanh Hồ kia lại là yêu quái, sao có thể lấy được trái tim của Thanh Hồ?”

Trong mắt Xuân Loan hiện lên một tia đắc ý:

“Hoàng Hậu nương nương xuất thân nhà Tướng, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, Thanh hồ kia có lợi hại cũng chỉ là súc sinh, sao địch nổi lại nương nương?”

Choang!

cái chén bị tay áo dài của ta quét qua rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

Lúc này Xuân Loan mới giật mình phát hiện ra lời nói quá phận của mình, nhanh nhẹn quỳ xuống đất:

“Nương nương thứ tội, nô tỳ lắm miệng!”

“Đứng lên đi.” Ta nhìn nàng ta một lúc rồi thích thú vẫy tay.

“Ngươi có tội gì?”

“Ngươi nói rất hay.”

Ca ca à ca ca, nếu trên trời ca có linh thiêng, giờ này đang khóc hay đang cười?

Nữ nhân ca cứu về nâng niu trong lòng bàn tay, chẳng những muốn mạng của ca, còn muốn ca thành toàn cho mỹ danh của nàng ta.

Không ai biết, vốn dĩ Yến Tô Hà chưa tìm được Thanh Hồ đã ngất xỉu ngoài trời.

Nam Cương hoang vắng, nơi nơi đều là khói độc đầm lầy, nàng ta dù có muôn vàn công phu cũng không thể bay qua được.

Là ca ca ta tình cờ thấy nàng ta hôn mê bất tỉnh, trong lòng không đành lòng mới đem nàng ta về chữa trị.

Tâm tính ca ca thiện lương trong sáng, dùng chính máu của mình giải độc cho Yến Tô Hà, mới bị nàng ta phát hiện ra thân phận Thanh Hồ.

Ca ca sống một mình nhiều năm, bên người chỉ có một tiều hồ ly không biến hình được là ta, dù cho ca ca không nói ta cũng có thể cảm giác được huynh ấy cô độc.

Yến Tô Hà giả vờ xu nịnh ca ca, bỏ ra hết các thủ đoạn, một lòng lừa gạt huynh ấy.

Sau đó nàng ta thừa dịp ca ca không đề phòng, một dao đ âm vào lồng ngực huynh ấy, lấy ra một trái tim còn đang chảy máu đầm đìa.

Trái tim Thanh hồ, trị được bách bệnh.

Ca ca không biết nữ nhân huynh ấy âu yếm, vì muốn tính mạng của huynh ấy mà đến, vì nam nhân mà nàng ta yêu.

3

Đêm đến, Cố Thiên Quân liền vội vàng đến sủng hạnh ta.

Hắn thu xếp cho ta chỗ tốt nhất trong vườn Ngự uyển, nơi này có một cái ao rất lớn, chúng ta ở trong nước điên loan đảo phượng, không biết trời đất trăng sao.

Nghe nói Cố Thiên Quân không phải người mê sắc dục, hơn phân nửa thời gian hắn đều ở trong Ngự thư phòng, chỉ có ít thời gian đến cung của Yến Tô Hà.

Nhưng biểu hiện lúc này của hắn rõ ràng là cực kỳ yêu thích việc này, một đêm làm đi làm lại không ngừng, đến hừng đông không biết đã gọi nước bao nhiêu lần.

Xem ra khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Yến Tô Hà khiến hắn nghẹn sắp hỏng rồi.

Ta nằm trong lồng ngực Cố Thiên Quân, nghe nhịp tim đập có lực của hắn.

Hắn ngắm nghía tóc ta, dùng thanh âm khàn khàn hỏi:

“Nàng học được bản lĩnh này ở đâu?”

Ta cười cười: “Là ma ma trong nhà đã dạy dỗ, trước khi vào cung nương thiếp cố ý đưa sách cho thiếp học vội, để thiếp hầu hạ Hoàng Thượng cho thật tốt.”

Hắn cười nhẹ bắt lấy tay ta trong chăn:

“Nàng học tốt lắm, để ta xem nàng còn bản lĩnh nào khác không…”

………

Hôm nay, Cố Thiên Quân không vào triều.

Chờ đến khi hắn rời đi, đã sắp chính Ngọ.

Xuân Loan nhíu mày nói:

“Nương nương, người nên đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

Ta lười biếng vươn tay:

“Đỡ bản cung đứng dậy.”

Ta lại bần thần trong chốc lát, đợi đến khi đến Khôn Trữ cung trời đã qua buổi trưa. Yến Tô Hà ngồi ngay ngắn ở chính điện, nhìn thấy ta trong mắt không thể che giấu nổi sự chán ghét.

Còn có ghen ghét.

Ta mềm mại không xương hành đại lễ:

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

Lúc lâu vẫn chưa cho ta đứng lên, chỉ lạnh lùng nói:

“Dung Quý nhân, ngày đầu tiên thỉnh an ngươi đã đến muộn như vậy, là không để bản cung vào mắt sao?”

Ta không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Nói thật, nếu ta là Cố Thiên Quân, ta cũng sẽ không quá thích Yến Tô Hà.

Không có gì khác, bộ dạng của nàng ta thật sự không thể coi là xinh đẹp.

Giống như Xuân Loan đã từng nói, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, làn da của nàng ta có chút ngăm đen, chỉ sợ cho dù là son phấn tốt nhất cũng không thể che đi hết được.

Xiêm y viền lông mặc trên người nàng ta càng có vẻ cao lớn thô kệch, có thể nhìn ra nàng ta đã cố gắng chăm chút ăn mặc, đầy đầu toàn là bảo bối châu ngọc hiếm có khó tìm, lại càng tôn lên khuôn mặt không có chút diễm lệ nào kia, chỉ còn lại sự thô tục.

Nếu không phải chịu ơn của nàng ta, ta nghĩ Cố Thiên Quân cũng sẽ không độc sủng một mình nàng ta nhiều năm như vậy.

“Nương nương, thần thiếp không cố ý, chẳng qua tại Hoàng Thượng không chịu rời đi, thần thiếp cũng không còn cách nào khác.”

Ta cong lưng, lộ ra vết lốm đốm trên cổ.

Trong mắt Yến Tô Hà hiện lên một tia oán độc, bấu chặt vào chỗ để tay trên ghế dựa.

“Còn dám nói! Ngươi câu dẫn khiến hôm nay Hoàng Thượng không vào triều, mê hoặc quân chủ, tội đáng muôn ch!”

“Người đâu, tới tát miệng nàng ta cho ta, đánh nát mặt nàng ta!”

“Để bản cung nhìn xem, không có khuôn mặt này, ngươi lấy cái gì để câu dẫn Hoàng Thượng!”

Ta có chút kinh ngạc, lại lập tức đã hiểu rõ.

Huynh muội Yến Tô Hà, Yến Thừa Uyên cùng Cố Thiên Quân từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Yến Thừa Uyên vì Cố Thiên Quân nam chinh bắc chiến nhiều năm như vậy, năm đó khi Cố Thiên Quân đoạt đích lại có công giúp đỡ.

Yến Tô Hà lại càng không phải nói, nhiều năm bồi bạn, càng có công cứu mạng.

Nàng ta đã sớm hình thành thói quen đối với sự dung túng của Cố Thiên Quân, cũng đã quen ương ngạnh.

Ta chỉ là một Quý nhân nho nhỏ, sao có tài cán gì có thể khiến Cố Thiên Quân vì ta mà trở mặt với nàng ta?

Ma ma đứng sau giữ chặt tay ta, một người khác ở trước mặt ta lạnh lùng nói: “Dung Quý nhân, đắc tội.”

Lập tức một cái tát hạ xuống, trâm cài tóc trên đầu ta cũng bay xuống đất, máu tanh từ khóe miệng chảy ra.

Yến Tô Hà cong miệng, thưởng thức bộ dạng chật vật bị vả miệng trên mặt đất của ta.

Ta nhìn thẳng vào nàng ta.

Nữ nhân này đúng là khó lường.

Rõ ràng khi trước mặt ca ca, nàng ta là nữ tử nhu nhược thiện lương, đơn độc lại trong sáng.

Khi trước mặt Cố Thiên Quân, lại là một quốc mẫu đoan trang.

Đến trước mặt ta, lại lộ ra bộ mặt ghen tỵ đáng ghê tởm như vậy.

Chẳng qua nàng ta chỉ ghen tỵ mỹ mạo của ta mà thôi.

Cố Thiên Quân cũng nên nhìn thấy bộ mặt này của nàng ta mới phải.

Khi cái bạt tai thứ hai giáng xuống, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Cố Thiên Quân một đạp đá ma ma đang đè ta lại ngã lăn, ta rơi lệ lao vào trong lồng ngực hắn.

“Hoàng Thượng!”

Khi nhìn thấy rõ vết thương trên mặt ta, trong ánh mắt hắn mang theo một tia đau lòng, khi nhìn về phía Yến Tô Hà sắc mặt lại lạnh đi trông thấy:

“Hoàng Hậu, nàng như vậy là có ý gì?”

Yến Tô Hà giận không kìm nổi:

“Hoàng Thượng, Dung Quý nhân mê hoặc quân chủ, ta làm Hoàng Hậu không thể khiển trách sao!”

Có thể nàng ta không biết, người xấu xí để lộ ra bộ dạng ghen tỵ chỉ càng thêm xấu xí.

Quả nhiên, Cố Thiên Quân lạnh lùng nói:

“Nàng cho người tát Dung Nhi không phải vì muốn làm khuôn mặt của nàng ấy bị thương sao?”

“Hoàng Hậu, Trẫm không ngờ nàng lại ghen tỵ như vậy!”

“Sau này Dung Quý nhân không cần đến Trung cung thỉnh an nữa.” Hắn nheo mắt nhìn qua Yến Tô Hà, “Đây là ý của Trẫm. Nếu sau này Hoàng Hậu muốn trách, thì cứ trách Trẫm!”

Nói xong hắn ôm lấy ta, sải bước đi ra khỏi Khôn Trữ cung.

Ta ôm cổ hắn, nhìn khuôn mặt vặn vẹo phía sau của Yến Tô Hà mà mỉm cười.

Đây là nam nhân nàng ta không màng tính mạng cho dù lao đến Nam Cương cũng muốn cứu sao?

Hóa ra cái gọi là Đế Hậu ân ái, chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.