Chương 4 - Oan Loại Nguyệt Quang

4

Thời điểm ở dưới lầu ăn sáng, một người phụ nữ đi từ ngoài cửa vào, làm cho tôi hoài nghi liệu có phải bảo vệ ở tòa nhà này chỉ là để trang trí thôi không?

Xem ra là khách quen, đã thuộc đường thuộc lối mà đến.

Tên Long Thần này, còn dám đe dọa “nếu cô dám ngoại tình", không phải chính hắn đã nhanh tay cắm cho tôi đôi sừng dài cả mét rồi hay sao.

Em gái vừa đến có mái tóc đen dài mượt mà, bộ dáng thanh thuần ngây thơ. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của cô ta, lòng tôi khẽ “Bộp" một tiếng.

Em gái đó cười thật ôn nhu: “Chị đây là?”

Lòng tôi không gợn sóng, khẽ khuấy ly sữa lên bàn: “Long Thần phải gọi tôi một tiếng bố.”

Cô ta khựng lại, sau đó ngữ khí mềm mỏng mà chỉ trích tôi: “Chị…Chị….ăn nói thật thô tục.”

Vì thế tôi đành đổi lại cách nói: “Long Thần là con trai tôi.”

Cô ta: “....”

“Cho nên, cô tới đây có việc gì?”

“...Cũng không phải là việc quan trọng gì.”

Tôi nói: “Không có việc gì thì lượn đi.”

Khuôn mặt trắng nõn của cô ta tức giận đến đỏ bừng, dậm dậm chân: “Tôi là thanh mai trúc mã của Long ca ca.”

Tôi nở nụ cười: “Hai người là tình yêu thời năm một nghìn chín trăm mấy mấy hả, anh bắc cái ghế để ngóng trông em về, em dựa mạn thuyền, tình tình tình gió bay?

Nụ cười của em gái thanh mai trở nên cứng ngắc, mất tự nhiên đổi đề tài: “Tại sao hôm nay Long ca ca lại không ở nhà?”

Tôi đáp: “Thông cảm nhé, anh ta là tổng tài, không đi làm, còn định ngồi nhà chờ Vương thị làm cho Long thị phá sản sao?”

Em gái thanh mai không hổ là em gái thanh mai, đến mức này vẫn còn có thể mỉm cười dịu dàng: “Vậy ngày khác tôi đến sau.”

Nói rồi rời đi rất nhanh.

Tôi thật sự sợ rằng cô ta đi giẫm vào gai mùng tơi cũng chảy máu.