Chương 19 - Oan Loại Nguyệt Quang
19
Lúc tôi về đến nhà, Long Thần đã ngồi trên sofa đợi sẵn.
Hắn hai chân bắt chéo, dáng ngồi thẳng tắp, ánh mắt lạnh như sương giá.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, không khí trong phòng cũng lạnh đi mấy độ.
Tôi không đổi sắc mặt, bỏ túi xách xuống, sau đó lại cởi áo khoác ngoài đem treo trên giá mắc áo.
Trong mắt hắn là ba phần lạnh lùng, bốn phần châm biếm, bốn phần không chút đề ý, lạnh băng mở miệng chất vấn: “Cô đi đâu về?”
Tôi thật thà: “Đi xem ca nhạc.”
Hai tay hắn nắm lại thật chặt, gân xanh nổi lên, tơ mắt đỏ ngầu: “Cô dám lừa dối tôi.”
Tôi thật thà như đếm nở nụ cười.
Thật muốn đùa cợt hắn một phen.
Tôi chợt nhận ra, Long Thần thật thích hợp để đi làm diễn viên hài.
Tôi hỏi lại: “Tôi lừa anh cái gì?”
Hăn nói: “Rõ ràng sáng nay cô vừa mới bảo tôi mình sẽ không đi ra ngoài.”
Đến đây thì tôi cạn lời luôn rồi.
Chỉ có cái việc cỏn con như vậy cũng giãy đành đạch lên được.
Không biết thì tôi còn tưởng bản thân mình ở bên ngoài cắm sừng hắn đấy.
Tôi nói: “Ờ, đúng thế đấy, anh cứ tiếp tục giận đi.”
Tôi không thèm để ý đến Long Thần nữa.
Hắn im lặng rít thuốc trên sofa, một nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, sườn mặt lộ ra đẹp như tượng tạc.
Lúc tôi định lên phòng, hắn mới dập thuốc, đuổi theo nói: “Tôi tha thứ cho cô.”
Cứ chìm đắm trong bộ phim đờ ra ma của anh đi!!!!
Lúc tôi về đến nhà, Long Thần đã ngồi trên sofa đợi sẵn.
Hắn hai chân bắt chéo, dáng ngồi thẳng tắp, ánh mắt lạnh như sương giá.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, không khí trong phòng cũng lạnh đi mấy độ.
Tôi không đổi sắc mặt, bỏ túi xách xuống, sau đó lại cởi áo khoác ngoài đem treo trên giá mắc áo.
Trong mắt hắn là ba phần lạnh lùng, bốn phần châm biếm, bốn phần không chút đề ý, lạnh băng mở miệng chất vấn: “Cô đi đâu về?”
Tôi thật thà: “Đi xem ca nhạc.”
Hai tay hắn nắm lại thật chặt, gân xanh nổi lên, tơ mắt đỏ ngầu: “Cô dám lừa dối tôi.”
Tôi thật thà như đếm nở nụ cười.
Thật muốn đùa cợt hắn một phen.
Tôi chợt nhận ra, Long Thần thật thích hợp để đi làm diễn viên hài.
Tôi hỏi lại: “Tôi lừa anh cái gì?”
Hăn nói: “Rõ ràng sáng nay cô vừa mới bảo tôi mình sẽ không đi ra ngoài.”
Đến đây thì tôi cạn lời luôn rồi.
Chỉ có cái việc cỏn con như vậy cũng giãy đành đạch lên được.
Không biết thì tôi còn tưởng bản thân mình ở bên ngoài cắm sừng hắn đấy.
Tôi nói: “Ờ, đúng thế đấy, anh cứ tiếp tục giận đi.”
Tôi không thèm để ý đến Long Thần nữa.
Hắn im lặng rít thuốc trên sofa, một nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, sườn mặt lộ ra đẹp như tượng tạc.
Lúc tôi định lên phòng, hắn mới dập thuốc, đuổi theo nói: “Tôi tha thứ cho cô.”
Cứ chìm đắm trong bộ phim đờ ra ma của anh đi!!!!