Chương 17 - Oan Loại Nguyệt Quang
17
Tôi dám thề với trời rằng, quyết định đi xem ca nhạc của tôi ngày hôm nay là một quyết định sai lầm một trăm phần trăm không có nhưng.
Lần gần đây nhất nhàm chán tương tự như vậy là ngồi xem Long Thần làm việc.
Tống tiểu thư nhìn qua chính là một cô gái rất có học thức, mặc váy tiệc trà kiểu Pháp, lúc cô ấy không cười, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.
Xem xong ca nhạc, nói chuyện xong về Monteverdi* thì cũng đã hết buổi tối.
(*) Một loại rượu vang nổi tiếng của Ý.
Ánh trăng óng bạc, gió đêm xao động, cô ấy tiếu lý tàng đao hỏi tôi: “Cô có phát hiện được là cô trông rất giống một người?”
Lại nữa.
Tôi cười: “Cô nói rõ xem?”
“Cô có từng nghĩ qua, tại sao Long Thần lại cưới cô không?”
Vẫn còn sao.
Cô ta vén sợi tóc bên má, khi nhắc tới Long Thần, giọng nói có chút e lệ: “Tôi cùng với anh ấy là bạn đại học…”
Tốt lắm, bây giờ cô ta bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Nói cả nửa tiếng, cuối cùng cũng đến điểm chính, ánh mắt cô ta đỏ lên: “Tôi cũng rất xuất sắc, nhưng trong mắt anh ấy không hề có hình bóng của tôi, đều chỉ hướng về người kia.”
Sau đó cô ấy cười, âm dương quái khí nói: “Hai chúng ta xuất thân giống nhau, nhưng cô có biết vì sao anh ấy chọn cưới cô làm vợ không? Cô cùng với người trong lòng của anh ấy, quả thật rất giống nhau.”
Nhận thấy cô ta có chút không bình thường, tôi quyết định không đả kích thêm, không nói cho cô ấy biết rằng tôi chính là ánh trăng sáng vừa được đề cập tới.
Tôi lấy tay lau lau khoé mắt, quẹt đi giọt nước mắt không hề tồn tại: “Là như vậy sao? Tôi thật là đáng thương…”
Cô ấy tức giận đến đỏ mặt: “Cô, như thế nào mà cô chỉ làm được đến vậy thôi hả?”
Tôi đã cố gắng diễn rồi.
Chị gái à, hầu hạ chị cũng khó thật đấy!
Tôi dám thề với trời rằng, quyết định đi xem ca nhạc của tôi ngày hôm nay là một quyết định sai lầm một trăm phần trăm không có nhưng.
Lần gần đây nhất nhàm chán tương tự như vậy là ngồi xem Long Thần làm việc.
Tống tiểu thư nhìn qua chính là một cô gái rất có học thức, mặc váy tiệc trà kiểu Pháp, lúc cô ấy không cười, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.
Xem xong ca nhạc, nói chuyện xong về Monteverdi* thì cũng đã hết buổi tối.
(*) Một loại rượu vang nổi tiếng của Ý.
Ánh trăng óng bạc, gió đêm xao động, cô ấy tiếu lý tàng đao hỏi tôi: “Cô có phát hiện được là cô trông rất giống một người?”
Lại nữa.
Tôi cười: “Cô nói rõ xem?”
“Cô có từng nghĩ qua, tại sao Long Thần lại cưới cô không?”
Vẫn còn sao.
Cô ta vén sợi tóc bên má, khi nhắc tới Long Thần, giọng nói có chút e lệ: “Tôi cùng với anh ấy là bạn đại học…”
Tốt lắm, bây giờ cô ta bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Nói cả nửa tiếng, cuối cùng cũng đến điểm chính, ánh mắt cô ta đỏ lên: “Tôi cũng rất xuất sắc, nhưng trong mắt anh ấy không hề có hình bóng của tôi, đều chỉ hướng về người kia.”
Sau đó cô ấy cười, âm dương quái khí nói: “Hai chúng ta xuất thân giống nhau, nhưng cô có biết vì sao anh ấy chọn cưới cô làm vợ không? Cô cùng với người trong lòng của anh ấy, quả thật rất giống nhau.”
Nhận thấy cô ta có chút không bình thường, tôi quyết định không đả kích thêm, không nói cho cô ấy biết rằng tôi chính là ánh trăng sáng vừa được đề cập tới.
Tôi lấy tay lau lau khoé mắt, quẹt đi giọt nước mắt không hề tồn tại: “Là như vậy sao? Tôi thật là đáng thương…”
Cô ấy tức giận đến đỏ mặt: “Cô, như thế nào mà cô chỉ làm được đến vậy thôi hả?”
Tôi đã cố gắng diễn rồi.
Chị gái à, hầu hạ chị cũng khó thật đấy!