Chương 1 - Oan Loại Nguyệt Quang
1
Vì liên hôn thương mại, tôi kết hôn với Long Thần, Long tổng của Long thị ở Duyên Châu.
Trước đó, tôi chỉ gặp qua hắn vài lần.
Đêm tân hôn, chúng tôi đứng trước cửa sổ trong phòng khách.
Tay hắn cầm một điếu xì gà, được ánh đèn vàng ấm áp bao phủ, giống như được lọc qua bởi một lăng kính vậy. Ngày thường khuôn mặt hắn đã vốn anh tuấn, góc cạnh rõ ràng như tượng tạc. Đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng khẽ động, mang theo ý đánh giá và khinh thường của bề trên.
Thật đáng tiếc, lời nói thốt ra lại là: “Cô nhìn tôi chằm chằm là có mục đích gì? Phụ nữ thích tôi không ít, nhưng ánh mắt mời gọi trắng trợn như vậy, thì cô là người đầu tiên đấy.”
Tôi chỉ là mắc bệnh mù mặt thôi, có được không hả?
Muốn nhòm hắn thêm vài lần, nhớ kĩ diện mạo của hắn.
Tôi cười một tiếng ngắn ngủn: “Không thể nào, bây giờ vẫn còn có tổng tài nói chuyện treo một câu phụ nữ, hai câu phụ nữ trên miệng sao?”
Long Thần hung hăng dụi tắt điếu xì gà: “Cô!!!”
Tôi nói: “Đàn ông muốn tôi để mắt đến rất nhiều, chỉ có anh là người thất bại nhất!”
Hắn dường như xấu hổ, ngoảnh đầu đi không thèm để ý đến tôi.
Há, còn khá ngây thơ nữa chứ.
Vì liên hôn thương mại, tôi kết hôn với Long Thần, Long tổng của Long thị ở Duyên Châu.
Trước đó, tôi chỉ gặp qua hắn vài lần.
Đêm tân hôn, chúng tôi đứng trước cửa sổ trong phòng khách.
Tay hắn cầm một điếu xì gà, được ánh đèn vàng ấm áp bao phủ, giống như được lọc qua bởi một lăng kính vậy. Ngày thường khuôn mặt hắn đã vốn anh tuấn, góc cạnh rõ ràng như tượng tạc. Đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng khẽ động, mang theo ý đánh giá và khinh thường của bề trên.
Thật đáng tiếc, lời nói thốt ra lại là: “Cô nhìn tôi chằm chằm là có mục đích gì? Phụ nữ thích tôi không ít, nhưng ánh mắt mời gọi trắng trợn như vậy, thì cô là người đầu tiên đấy.”
Tôi chỉ là mắc bệnh mù mặt thôi, có được không hả?
Muốn nhòm hắn thêm vài lần, nhớ kĩ diện mạo của hắn.
Tôi cười một tiếng ngắn ngủn: “Không thể nào, bây giờ vẫn còn có tổng tài nói chuyện treo một câu phụ nữ, hai câu phụ nữ trên miệng sao?”
Long Thần hung hăng dụi tắt điếu xì gà: “Cô!!!”
Tôi nói: “Đàn ông muốn tôi để mắt đến rất nhiều, chỉ có anh là người thất bại nhất!”
Hắn dường như xấu hổ, ngoảnh đầu đi không thèm để ý đến tôi.
Há, còn khá ngây thơ nữa chứ.