Chương 4 - Oán Linh Tái Xuất

Tôi ôm chân sư thúc, khóc nức nở van xin:

“Sư thúc Tống, không phải như vậy! Là thật mà! Có oán linh! Chúng đuổi theo bọn con sát nút, đang ở ngay sau!”

Nhưng tôi quên mất—nơi này có trận pháp của sư thúc, oán linh nào dám vào?

Chúng đã sớm rút lui rồi.

Ánh mắt của sư thúc Tống càng lúc càng bùng lửa giận, ông ta tung một cú đá mạnh vào tôi:

“Vu Cảnh Trần, ta biết sư huynh thương con, nhưng con là con gái, không thể kế thừa sản nghiệp của nhà họ Vu!

Ngoan ngoãn lấy chồng, sinh con mới là giá trị của con!

Nếu con còn ôm mộng hão huyền, muốn tranh gia nghiệp với Quan Phục, ta sẽ thay sư huynh dọn dẹp chuyện nhà!”

Cú đá đó dùng toàn lực, tôi bị hất văng ra xa, thêm vết thương trên người, tôi lập tức phun mấy ngụm máu.

Nhưng so với nỗi đau nơi thân thể, vết thương trong tim tôi còn gấp ngàn lần.

Thì ra là vậy.

Anh tôi cho rằng tôi đang tranh giành gia sản, nên dù đã trọng sinh, dù biết mọi chuyện không phải giả, anh vẫn cố tình làm ngơ.

Anh thậm chí còn cắt đứt con đường cầu cứu cuối cùng của chúng tôi.

Tốt lắm, một người anh tuyệt vời.

Một vị hôn phu tuyệt vời.

Một sư thúc cũng quá “tuyệt vời”!

Tôi lau vết máu nơi khóe miệng, loạng choạng đứng dậy, ôm lấy cháu gái đã ngất lịm trong lòng.

Đã như vậy, tôi còn gì phải cầu xin?

Trên đời này, người có thể đối phó với oán linh đâu chỉ có pháp sư nhà họ Vu? Đâu chỉ có Cục Trừ Linh?

Không chỉ có Vu Quan Phục.

Không chỉ có Phó Tịch Huyền.

Càng không chỉ có Tống Liêm!

Chẳng phải Chấp Linh – chủ của các oán linh – có thể khiến hàng ngàn hàng vạn linh hồn khuất phục và thần phục đó sao?

5

Tôi liều mình quay trở lại nhà, đặt cháu gái dưới chiếc xích đu trong đình nhỏ, rồi men theo con đường đầy rừng trúc, cuối cùng dừng lại trước một chiếc giếng cũ phủ đầy rêu xanh.

Chấp Linh – kẻ đứng đầu oán linh – chính là bị nhà họ Vu chúng tôi trấn giữ tại đây đời đời kiếp kiếp.

Ba từng nói, năm đó đại chiến khiến nhà họ Vu tổn thất nặng nề, mạch khí suy kiệt, từ đó hiếm có con trai.

Bình thường nơi này luôn có người trấn giữ.

Nhưng năm nay, anh tôi lại cho tất cả tộc nhân về nhà, giờ lại lấy luôn viên hổ phách trấn oán mang đi, khiến phù trận trên miệng giếng nứt ra.

Tôi khuỵu chân ngã xuống đất, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.

Huyết thiêu thuật của chị dâu chỉ có thể duy trì được ba canh giờ.

Nhưng chị còn đang mang thai, e là chưa đến hai canh giờ đã cạn sức.

Nếu tôi còn chậm trễ, thì thật sự chỉ còn nước nhặt xác.

Mẹ mất sớm, chị dâu thương tôi như mẹ, từ nhỏ chăm sóc tôi chu đáo, chuyện gì tôi cần cũng đáp ứng. Dù thế nào, tôi cũng không để chị chết thảm!

Tôi ghé sát miệng giếng, cố hít sâu để giọng nói không run rẩy:

“Chấp… Chấp Linh tiền bối, con là tiểu nữ nhà họ Vu, tên Vu Cảnh Trần. Con muốn giao dịch với ngài, ngài có đồng ý không?”

Một giọng nói vang lên từ đáy giếng.

“Tiểu nữ nhà họ Vu đến tìm ta giao dịch sao?”

Giọng nói ấy thật bất ngờ lại trong trẻo dễ nghe, tựa như mưa rơi trên cánh sen.

Tôi đột nhiên cảm thấy bình tâm lại.

Nhưng câu nói kế tiếp khiến mắt tôi tối sầm.

“Ta – Chấp Linh – chỉ chấp nhận một giao dịch: diệt tộc họ Vu.”

Tôi biết hợp tác với Chấp Linh là cực kỳ mạo hiểm, nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến vậy.

Chẳng lẽ sống lại một lần, tôi và chị dâu vẫn không thoát khỏi kết cục bi thảm?

Ngay khoảnh khắc đó, tôi bất giác hận thấu xương truyền thống của nhà họ Vu – tại sao bí thuật lại chỉ truyền cho con trai, không truyền cho nữ?

Tôi có thể đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, nhưng nếu được chia chút tài nguyên, tôi cũng có thể làm nên chuyện mà!

Tôi ôm chặt miệng giếng, nước mắt rơi lã chã, làm mặt giếng dập dềnh sóng nước.

Chấp Linh dường như sững người, lẩm bẩm gì đó mà tôi chẳng còn nghe rõ.

Nhưng tôi vẫn giữ chừng mực, chỉ khóc một lát rồi dừng lại.

Có lẽ nhờ khóc xong, đầu óc tôi càng tỉnh táo hơn. Tôi nhanh chóng lên tiếng:

“Được, tôi đồng ý với ngài.”