Thì Ra Mắt Cậu Chưa Từng Nhìn Ai Khác
Sau 50 năm kết hôn, khi cả tôi và Tần Mặc đầu đã bạc trắng, chúng tôi vẫn còn cãi nhau om sòm:
“Cô đúng là hám tiền! Cô mong tôi ch .t sớm để kế thừa tám con số trong tài khoản ngân hàng của tôi đúng không?!”
“Hừ, mấy đồng bạc lẻ của ông ai thèm! Bà đây bây giờ là người có tài sản hàng chục tỷ rồi nhé!”
“Vô ơn! Đống tiền đó chẳng phải do tôi cho cô hết sao! Nếu không phải Bạch Nguyệt Quang của tôi lấy người khác, tôi còn lâu mới cưới cô!”
“Tần Mặc, tôi nói cho ông biết, nếu được sống lại, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho ông! Ai rảnh mà dây dưa với ông cả đời chứ!”
“Tốt thôi! Lâm Ái Kim, nếu được trọng sinh, đời này tôi sẽ không tiêu cho cô một xu nào!”
Và rồi — cả hai chúng tôi ch .t vì tức cùng một lúc.
Lúc mở mắt ra, tôi đã trở lại ngày đầu tiên vào mẫu giáo —cũng chính là ngày tôi gặp Tần Mặc.
Tôi hớt hải chạy đến cổng trường, từ xa đã thấy một cậu bé mặt mũi sáng sủa, phấn điêu ngọc mài, hai tay ôm chặt hai thỏi vàng sáng lấp lánh, hét về phía tôi:
“Lâm Ái Kim! Thỏi vàng cô thích nhất, tôi mang tới rồi! Nhận vàng của tôi thì sau này không được gả cho ai khác đâu đó, nghe chưa!”
Xem thêm
Bình luận