Chương 6 - Ô Mai và Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ
Đọc từ đầu:
Nghe đến chuyện báo công an, mặt Phó Hằng và Tiểu Doanh lập tức tái mét, vội vàng kêu oan.
Vợ trưởng thôn hừ lạnh: “Oan uổng gì? Tôi tận mắt thấy hai người cãi nhau, cũng tận mắt thấy Tiểu Doanh đẩy Lê trí thức ngã ra đất.”
Trong làng có chuyện gì thì dân làng thường tự giải quyết, chẳng ai muốn dây dưa với công an cả.
Có một bác gái lên tiếng khuyên: “Tôi thấy, hay là cứ nhốt tạm hai người đó vào chuồng trâu đi, chờ xem tình hình của Lê trí thức thế nào rồi quyết định có báo công an hay không.”
Thật ra tôi có bị thương gì đâu, máu là giả, không thể để điều tra kỹ được. Mà mục đích của tôi cũng chẳng phải đưa hai người kia đi tù.
Vậy nên vợ trưởng thôn liền nhân cơ hội đổi giọng: “Vậy thì tạm thời tha cho họ một lần, cứ nhốt vào chuồng trâu cho họ tỉnh táo lại đi đã.”
“Còn chuyện có báo công an hay không thì đợi Lê trí thức khỏi bệnh rồi tính sau.”
Dưới sự giúp đỡ của vợ trưởng thôn, tôi được đưa đến bệnh viện thị trấn.
Vừa đến nơi, tôi lập tức yêu cầu bác sĩ làm thủ thuật phá thai.
Trong thời gian tôi nằm viện, Phó Hằng và Tiểu Doanh bị nhốt trong chuồng trâu, lo sợ chờ phán quyết.
Tiểu Doanh thì lo cho thân mình, sợ bị làng phạt, còn Phó Hằng thì chẳng mấy bận tâm đến bản thân.
Anh ta lo hơn là liệu cái thai có giữ được không, và người anh ta quan tâm – Tiểu Doanh – có bị xử phạt nặng hay không.
Ngay lúc đó, vợ trưởng thôn – theo đúng kế hoạch đã bàn trước với tôi – tìm đến gặp Phó Hằng.
10
Trước tiên, vợ trưởng thôn nói với mọi người rằng, đứa con trong bụng tôi đã không giữ được.
Với tư cách là người cùng làng, bà ấy tỏ rõ lập trường đứng về phía Phó Hằng.
Sau đó giọng điệu lại thay đổi, nói rằng tôi vì chịu cú sốc lớn nên nhất quyết muốn đưa Tiểu Doanh vào tù.
Nhưng nếu trong làng thật sự xuất hiện một tội phạm giết người, thì danh tiếng của làng sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Thế nên sau khi bị vợ trưởng thôn khuyên nhủ đủ điều, tôi “miễn cưỡng” đồng ý: chỉ cần Phó Hằng chịu ly hôn với tôi, tôi sẽ không báo công an, coi như bỏ qua chuyện này.
Vừa nghe chỉ cần Phó Hằng ly hôn là mình sẽ không bị xử phạt, Tiểu Doanh vui mừng ra mặt.
Cô ta cảm thấy đây đúng là chuyện tốt trời ban—một mũi tên trúng hai đích, vừa thoát tội vừa có thể danh chính ngôn thuận chiếm lấy người đàn ông trong lòng mình.
Tiểu Doanh dốc hết mọi chiêu trò, cuối cùng cũng khiến Phó Hằng gật đầu đồng ý ly hôn.
Phó Hằng đồng ý rất dứt khoát, nhưng tôi biết rõ anh ta không dễ gì từ bỏ.
Anh ta chỉ đang nhượng bộ tạm thời, chờ thời cơ lật ngược thế cờ mà thôi.
Phó Hằng vẫn chưa thích ứng được với việc tôi đã hết yêu anh ta, luôn nghĩ rằng chỉ cần anh ta dỗ dành vài câu, tôi sẽ quay đầu trở lại.
Quả nhiên, sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất, anh ta lại tìm đến tôi, nói: “Dù chúng ta đã ly hôn, nhưng anh sẽ không từ bỏ em đâu.”
“Chuyện đứa bé không giữ được cũng không sao, sau này chúng ta còn có thể sinh nữa.”
Tôi nói: “Tôi sẽ còn sinh con, nhưng không phải với anh.”
Phó Hằng đầy tự tin: “Loại phụ nữ như em, ly hôn rồi sẽ chỉ bị bọn đàn ông cặn bã trong làng nhòm ngó.”
“Không có anh bảo vệ, em tưởng mình có thể sống yên ổn sao?”
“Lê Nguyệt, em không thể rời khỏi anh đâu. Cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, đợi đến ngày em ra viện, anh sẽ đến đón em.”
Tôi sợ Phó Hằng phát điên tại chỗ nên cố nhịn, không nói thêm lời nào có thể chọc giận anh ta.
Phó Hằng tưởng tôi đã mặc nhiên chấp nhận, hớn hở rời đi.
Mà ngay khi anh ta vừa khuất bóng, tôi cầm theo tờ giấy chứng nhận ly hôn mới nhận và công văn điều chuyển có đóng dấu đỏ tươi, bước lên chuyến tàu trở về thành phố.
11
Mùa đông năm thứ hai sau khi tôi trở lại thành phố, tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học chính thức được công bố.
Tôi chuyên tâm ôn tập, cuối cùng thi đỗ vào một trường đại học tại Bắc Kinh.
Trong khuôn viên trường, tôi bất ngờ gặp lại Trần Tường – một thanh niên trí thức từng xuống nông thôn cùng tôi năm đó.
“Lê Nguyệt, lâu quá không gặp. Hồi đó cậu đột ngột quay về thành phố mà không nói với ai một tiếng, mọi người đều lo lắng cho cậu đấy.”
“Không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.”
Tôi hơi ngại ngùng: “Lúc đó chuyện giữa tôi và Phó Hằng khá căng thẳng, gia đình lại không yên tâm nên mới nhờ người giúp để tôi về thành phố.”
“Mọi chuyện quá gấp, thật sự không kịp chào tạm biệt mọi người.”
“Dạo này mọi người sống thế nào rồi? Ngoài cậu ra, còn ai ở điểm tập kết đỗ đại học không?”
Trần Tường đáp: “Trong số nam trí thức thì chỉ có mình tớ đỗ. Còn bên nữ thì có Lâm Tiểu Hỷ.”
“À mà, Phó Hằng cũng thi đỗ. Tuy không học cùng trường với bọn mình, nhưng cũng ở Bắc Kinh.”
“Nói thật là, sau khi cậu rời đi, Phó Hằng luôn miệng nói mình bị cậu lừa. Cậu ta bảo nếu gặp lại cậu, nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Giờ hai người cùng ở một thành phố, không chừng có ngày sẽ chạm mặt. Cậu nhớ cẩn thận, đừng để cậu ta dây dưa nữa.”
“Miệng thì nói hay, chứ mấy năm nay vẫn dây dưa không rõ ràng với Tiểu Doanh. Cậu ta thật sự không phải người đáng để gửi gắm cả đời đâu.”
Tôi cười: “Nếu tôi không nhìn rõ con người anh ta, thì lúc đó làm sao lại dứt khoát đòi ly hôn như vậy được.”
“Nhưng cậu cũng đừng lo, Bắc Kinh rộng như thế, mà tôi thì hầu như chẳng ra khỏi cổng trường. Tôi với Phó Hằng chắc cũng chẳng có cơ hội gặp nhau đâu.”