Chương 2 - Ô Mai và Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ

Tôi chẳng buồn nhìn cái bộ dạng khiến người ta phát buồn nôn đó nữa, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Vừa ra đến cổng, tôi gặp bác gái nhà bên – bác Lưu, bà tò mò hỏi: “Lê Nguyệt, trời rét thế này, con định đi đâu một mình đấy?”

Tôi đáp ngay: “Phó Hằng và Tiểu Doanh đang ở trong phòng tâm sự đắm đuối, sắp không kìm được mà ôm nhau rồi. Nên con ra ngoài nhường chỗ cho họ.”

“Con nghĩ, dù ngoài trời có lạnh đến mấy, con mặc đủ áo quần vẫn còn hơn hai người họ trần truồng mà phải âu yếm ngoài sân.”

Vừa dứt lời, Phó Hằng liền từ trong sân lao ra.

“Tôi và Tiểu Doanh hoàn toàn trong sạch, em sao có thể vu khống trắng trợn như vậy? Em nói ra những lời đó mà không thấy quá đáng à?”

Tôi mỉa mai: “Trong sạch? Anh chắc là anh hiểu đúng nghĩa của từ đó chứ?”

Phó Hằng khó chịu: “Lê Nguyệt, cái tật hay ghen bóng ghen gió của em, sao mãi chẳng sửa được thế?”

“Nếu giữa tôi và Tiểu Doanh thật sự có chuyện gì, thì năm đó người tôi cưới chắc chắn đã là cô ấy chứ không phải em rồi.”

Tôi thong thả đáp: “Chẳng phải vì năm đó Tiểu Doanh mắt cao hơn đầu, để ý đến cậu con trai cả nhà lão Lý đang làm quân nhân, nên mới không chọn anh đấy sao?”

Tiểu Doanh vội phản bác: “Chị đừng nói bừa, giữa em và anh Lý thật sự trong sạch!”

Tôi đáp: “Chuyện đó thì tôi tin. Hồi đó cô cứ rình rập ở chỗ anh ta hay đi qua lúc thì té xuống sông, lúc thì bị chó rượt đến nỗi quần áo tả tơi.”

“Người ta vì né cô mà suốt hai năm trời không dám về quê thăm nhà. Cô có muốn làm chuyện không trong sạch cũng chẳng tìm được cơ hội đâu.”

Tiểu Doanh tức tối giậm chân, kéo dài giọng gọi: “Anh Phó, anh xem chị ấy kìa…”

Nhưng tôi còn chưa đợi Phó Hằng mở miệng thì đã nôn thốc nôn tháo.

Là nôn thật.

Một phần vì phản ứng thai kỳ, phần còn lại là vì bị Tiểu Doanh làm cho buồn nôn đến mức chịu không nổi.

Tôi chẳng thèm để ý đến hai người đó nữa, mặc cho Tiểu Doanh la hét phía sau, tôi xoay người đi thẳng về phía đầu làng.

3

Tôi bắt chuyến xe bò của dân làng lên thị trấn, rời khỏi ngôi làng đó.

Tới thị trấn, tôi tìm đến bưu điện, gọi điện cho mẹ.

“Mẹ, chuyện lần trước mẹ nói… con đồng ý quay về thành phố rồi.”

Nghe tôi nói xong, mẹ tôi xúc động reo lên: “Ôi con ơi, cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi! Lần trước mẹ nói mà con còn chần chừ không nỡ về, làm mấy ngày nay mẹ mất ăn mất ngủ!”

“Nhưng mẹ nói trước, suất quay về thành phố chỉ có một người thôi. Con mà muốn về, thì nhất định phải ly hôn với Phó Hằng, không được hối hận đấy.”

Tôi kiên định đáp: “Con sẽ không hối hận.”

Mẹ tôi nói: “Vậy được, mẹ đi làm thủ tục ngay. Đợi bên con nhận được giấy điều chuyển thì có thể về rồi.”

“Nhưng trước khi về, con phải giải quyết cho xong mọi chuyện bên đó.”

Sau đó, mẹ lại ngập ngừng hỏi: “Thế còn đứa bé… con còn muốn giữ lại không?”

Tôi nghẹn ngào: “Không giữ nữa.”

Mẹ tôi thở dài: “Đau dài không bằng đau ngắn. Tương lai của con, con cứ tự quyết định.”

Nói chuyện thêm vài câu, tôi liền cúp máy.

Dù sao thì tiền điện thoại thời buổi này cũng chẳng rẻ.

Tôi là một thanh niên trí thức bị đưa về nông thôn, ngày đầu tiên đến đây chính là Phó Hằng đại diện thôn ra đón chúng tôi tại trạm tiếp nhận.

Phó Hằng cao ráo gầy gò, cười lên giống như có mặt trời chiếu thẳng vào mặt, khiến lòng người cũng thấy ấm áp.

Cũng vì thế, khi vừa đặt chân tới nơi xa lạ này, tôi đã có chút cảm tình với anh ta.

Về sau tôi còn bất chấp lời can ngăn của người nhà, hồ đồ mà gả cho anh ta.

Tháng trước, mẹ tôi báo tin rằng bà đã xoay được một suất chuyển về thành phố, hỏi tôi có muốn quay lại hay không.

Nhưng lúc ấy, tôi không nỡ rời xa Phó Hằng, cũng không nỡ bỏ đứa con trong bụng, nên đã kiên quyết từ chối mẹ.

Mẹ tôi cố thuyết phục rằng Phó Hằng là người không đáng tin, bảo tôi suy nghĩ thêm.

Tôi thậm chí còn cãi nhau với mẹ, nói rằng bà có định kiến với anh ta.

Nào ngờ, cái tát thực tế lại giáng xuống nhanh như vậy.

Việc Phó Hằng đem ô mai mẹ tôi gửi đi tặng người khác đúng là chuyện nhỏ, nhưng nó lại chính là giọt nước làm tràn ly.

Nỗi thất vọng của tôi với anh ta, là từng chút từng chút tích lũy lại.

Cho đến bây giờ, trái tim tôi đã mỏi mệt rồi.

Về phần đứa bé, ngay khoảnh khắc tôi quyết định buông bỏ Phó Hằng, cũng đồng nghĩa với việc tôi đã buông bỏ nó.

Tôi không cao cả đến mức vì con mà phải nhẫn nhịn sống với Phó Hằng cả đời.

Cũng không đủ tự tin để một mình nuôi nó khôn lớn.

Đau dài… đúng là không bằng đau ngắn.

4

Khi tôi trở về nhà, chỉ thấy mỗi mình Phó Hằng, không thấy bóng dáng Tiểu Doanh đâu cả.

Vừa thấy tôi, Phó Hằng liền tỏ vẻ lo lắng: “Em đi đâu vậy? Đường ngoài kia khó đi, lỡ té ngã thì biết làm sao?”

Tôi không trả lời câu hỏi đó, chỉ thẳng thắn nói: “Phó Hằng, chúng ta ly hôn đi.”

Phó Hằng không thể tin nổi: “Chỉ vì mấy quả ô mai thôi sao?”

“Anh thấy hôm qua em đã ăn được cơm, tưởng là em khỏe lại rồi, nên mới không nghĩ nhiều đến vậy.”

Tôi thẫn thờ nói: “Ô mai chỉ là mồi lửa thôi, không phải ô mai thì cũng sẽ là chuyện khác.”

Phó Hằng mơ hồ không hiểu: “Không phải vì ô mai, vậy thì vì cái gì chứ?”

Tôi cười lạnh: “Vì sao à? Có cả đống lý do.”

“Có thể là vì anh sợ Tiểu Doanh làm việc vất vả nên nhường điểm công cho cô ta.”

“Có thể là vì lần chúng ta bị thú rừng tấn công trên núi, anh bỏ tôi lại, ôm Tiểu Doanh chạy xuống trước.”

“Cũng có thể là vì nhà hết củi, nhưng anh lại mang phần củi còn lại qua cho Tiểu Doanh, để mặc tôi phải co ro trong giá lạnh.”

“Nói trắng ra là vì trong lòng anh, tôi chưa bao giờ quan trọng cả.”

Phó Hằng ấp úng: “Nhưng… tất cả những việc đó, chỉ vì tôi thấy cô ấy tội nghiệp, muốn giúp một tay thôi. Giữa tôi và cô ấy, chưa từng có chuyện gì vượt giới hạn cả.”

Tôi nói: “Vượt giới hạn trong hành vi thì tôi không biết, nhưng trong lòng anh—anh đã không còn sạch sẽ nữa rồi.”

Báo cáo