Chương 5 - Nương ta tác thành cho cha ta và cô gái xuyên không
11
Không nói đến cảnh u ám trong phủ, nương nhận được thánh chỉ ly hôn, bảo những hầu gái và bà tử còn lại tìm người chuyển đồ rời đi.
Tống Hưu Văn vội vàng chạy đến ngăn cản: “Huyên Nhi, nàng định làm gì vậy?”
Ông ta muốn kéo tay nương, nhưng nương nhẹ nhàng né tránh, ánh mắt mang theo một chút ghê tởm.
Tống Hưu Văn ngớ người, giờ mới nhận ra sự xa cách và lạnh nhạt của nương đối với ông ta.
Ông ta hoảng hốt.
Liên tục giải thích với nương: “Huyên Nhi, những năm này cuộc sống trong quân doanh khổ sở, nàng ấy từ nhỏ đã mến mộ ta, theo ta để chăm sóc. Nàng ấy lại sinh cho ta hai đứa con, ta không thể phụ bạc nàng ấy. Nếu không, ta sẽ thành người thế nào, nàng cũng không muốn ta là kẻ vô tình vô nghĩa chứ! Ta nghĩ nàng sẽ hiểu cho ta, ai ngờ nàng lại…”
Nương vẫn làm việc của mình, không để ý đến lời kêu ca của ông ta.
Ông ta dường như nghĩ ra điều gì, bước lên nắm vai nương, mắt mở to: “Huyên Nhi, làm sao nàng có thể xin được thánh chỉ?”
Nương ta từ trước đến nay chỉ là một người phụ nữ trong nhà, sau khi gả cho ông ta, chưa từng vào cung.
Làm sao có thể đến trước mặt hoàng đế xin thánh chỉ được.
Ông vẫn nhớ những chuyện khi gặp mẹ lần đầu…
Trong lòng ông có một ý nghĩ, cần được nương xác nhận.
Nương bẻ tay ông ta ra: “Đừng chạm vào ta nữa.”
“Không thì ta không thể đảm bảo an toàn cho ông đâu.”
Sắc mặt Tống Hưu Văn thay đổi, lùi lại một bước, nhưng không cam lòng rời đi.
“Vậy, hoàng thượng chính là người mà nàng yêu năm đó?”
Nương ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Đó coi như là thừa nhận rồi.
Sắc mặt Tống Hưu Văn tái nhợt.
Sao có thể như vậy, làm sao có thể?
Lan Huyên sao lại là người mà hoàng thượng luôn tìm kiếm!
Chẳng trách nàng lại đặc biệt và thanh cao như vậy!
Ông cứ tưởng nàng cố ý.
Không ngờ nàng lại là người mà hoàng thượng đã chọn.
Vì nàng mà hoàng thượng không cần đến ba nghìn mỹ nhân trong hậu cung!
Nàng tài giỏi như vậy, ông đã bị che mắt, xem ngọc giả thành trân châu, đánh mất trân châu thật!
Ông khẩn thiết quỳ phịch xuống đất, cầu xin nương ta:
“Huyên Nhi, ta sai rồi! Ta không nên bắt cá hai tay, xin nàng cho ta một cơ hội nữa! Ta sẽ bỏ Sở Linh Nhi! Còn nữa, ta sẽ bảo Tống Hạo đến xin lỗi nàng!”
Ông biết, nếu nương rời khỏi Tống phủ, thì ngày tốt đẹp của ông ta cũng kết thúc.
Sở Linh Nhi vừa bước vào phòng, nghe những lời này thì choáng váng, suýt đứng không vững.
“Tống lang!”
Nương không nhìn hai người họ.
Tống Hưu Văn lúc này mới nói những lời như vậy, cứ như thánh chỉ là do ông ta ban ra, muốn làm gì thì làm?
Đồ đạc đã chuyển ra ngoài, kiểm tra một lượt không thiếu gì.
Nương kéo ta đi.
Tống Hưu Văn vội vàng nắm tay nương, không cho nương dẫn ta đi.
“Huyên Nhi, nghe ta nói, ta thực sự sai rồi. Ta xin lỗi nàng!”
Sở Linh Nhi cũng khóc lóc nắm lấy tay ông ta.
Tống Hưu Văn đẩy mạnh nàng ta ra, không nương tay mà quát mắng:
“Cút đi! Nếu không vì ngươi thì Huyên Nhi làm sao mà bỏ ta! Mau đi kéo đứa trẻ kia lại đây, xin lỗi Huyên Nhi!”
Sở Linh Nhi không thể tin nổi nhìn người đàn ông mà bản thân luôn tin tưởng, mắt đẫm lệ.
Trước đây ông ta đâu có nói vậy!
“Tống lang! Là ông nói nàng ta vô vị nhạt nhẽo! Là ông nói nàng ta đã từng rời bỏ một người đàn ông, lần này dù thế nào cũng không thể rời khỏi ông!”
“Ta đã sinh cho ông Hạo Nhi và muội muội nó, không có công lao cũng có khổ lao, sao ông có thể…”
Nàng ta khóc nức nở.
Lúc này Tống Hưu Văn chẳng quan tâm đến ả ta, chỉ cảm thấy ả ta ồn ào.
Ông ta chỉ lo giải thích với nương ta: “Huyên Nhi, dù thế nào ta cũng sẽ không buông tay! Ta chỉ có một mình nàng là thê tử! Ta thề, ta sẽ không phụ nàng nữa, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!”
Ông ta biết tính cách của nương, đã nói bỏ là bỏ.
Còn ông bây giờ có được thành tựu này, thực ra có liên quan rất lớn đến nương.
Nương am hiểu binh pháp bố trận.
Đáng tiếc nương chỉ là phụ nữ.
Nương đích thân dạy ông ta.
Trong thư, nương dựa theo lời ông mà bày mưu tính kế, giúp ông ta đạt được thành tựu.
Giúp ông ta từ một thiên hộ nhỏ trở thành đại tướng quân trong vài năm ngắn ngủi.
Kết quả, ông ta lại dựa vào việc nương từng qua lại với một nam nhân khác, nghĩ rằng nàng không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình, mà tùy tiện dan díu với người phụ nữ khác, còn sinh con.
Thật đáng chết!
Nương cúi đầu, nhìn vào mắt ông ta, mặt lộ vẻ chế nhạo.
“Ta đã cho ông cơ hội rồi. Ông còn nhớ lá thư cuối cùng không?”
Tống Hưu Văn có chút bối rối.
Nương chậm rãi nói: “Lá thư cuối cùng của ông, là viết bằng nét chữ nữ.”
“Lúc đó ta đã biết, ông có người khác.”
“Ta chờ đợi lời giải thích của ông. Nhưng ông lại trực tiếp đưa người về, còn dùng quân công để đổi lấy vị trí bình thê cho nàng ta.”
Nương bẻ tay ông ta ra, lạnh lùng nói: “Ông biết tính cách của ta, đừng làm điều ngu ngốc nữa, như vậy sẽ tốt cho cả hai.”
Thấy không có tác dụng, Tống Hưu Văn vội vàng cầu xin ta, mặt đầy vẻ khẩn thiết:
“Lạc Nhi, con ngoan của cha! Con mau xin nương, để nương đừng rời khỏi cha! Con cũng muốn cha nương không chia ly phải không?”
Ta lật mắt, đã biết hôm nay sao phải làm như vậy lúc trước.
Biết ông ta đối xử với nương như thế, ta sớm đã không muốn nhận ông ta.
Không ngờ ông ta không phải là cha ruột của ta, điều này càng tốt, ta không còn chút buồn bã nào nữa.
Tổ mẫu nghe tin ta và nương sắp rời đi, cũng vội vã chạy đến.
Làm bộ dạng tốt đẹp, an ủi nương.
“Lan Huyên, nam nhi tam thê tứ bốn thiếp là chuyện bình thường. Hưu Văn là nam nhi đĩnh đạc, lại là đại tướng quân, nhiều thê thiếp cũng là chuyện thường.”
“Nhưng dù bao nhiêu thê thiếp, nó đối xử với con vẫn tốt nhất.”
Nương gạt tay bà ta ra, vẻ mặt xa cách.
“Lão phu nhân , hiện tại thánh chỉ đã ban hôn thư , ta không còn là thê tử của Tống tướng quân nữa, xin lão phu nhân bảo trọng.”
Nói xong không chần chừ, dẫn ta ra khỏi phủ.
Bên ngoài đã có nhiều người chờ sẵn.
Ta thấy một gương mặt quen thuộc.
Cha hoàng đế của ta!
Cha hoàng đế đỡ nương và ta lên xe ngựa,nương không cho người đi theo, nhưng người cứ nhất quyết theo.
Tống Hưu Văn chạy ra, khi thấy ngài ấy liền thay đổi sắc mặt, vừa định hành lễ, cha hoàng đế lạnh lùng liếc qua, ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh.