Chương 1 - Nương Của Ta Là Hoàng Thượng
Chương 01
Nương của ta là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, lúc bà còn trẻ tuổi đã gả sớm cho người tốt. Nhưng cha ta mất sớm, nương của ta vô cùng xót xa nên đã đưa ta rời khỏi chốn kinh thành đau thương này.
Mười năm sau, ta đã đến tuổi mai mối, bà lại đưa ta trở về kinh thành, lại nhờ ngoại tổ mẫu tìm cho ta một mối hôn nhân tốt.
Nhưng có ai mà ngờ rằng, nương của ta lại được gả đi trước cả ta.
Chuyện là ngày ấy nương tới phố Mã Tiền mua cho ta điểm tâm mà ta thích ăn nhất thì gặp Hoàng thượng lúc đó đang cải trang vi hành. Ông ta vừa gặp đã thương bà, tình cảm nhanh chóng bén rễ đâm chồi, bám chặt không buông, mạnh tay vung tiền mua lại điểm tâm của cả con đường nên cũng mua chuộc ta thành công.
Ông ta vừa dịu dàng nho nhã, khí chất không tầm thường, lại đang nuôi con một mình nên rất dễ đồng cảm với nương của ta. Kết quả là, chưa đầy ba tháng thì nương của ta đã chấp nhận cho ông ấy theo đuổi bà.
Nhưng đến ngày bàn chuyện thành thân, chúng ta mới biết ông ấy là thánh thượng đương triều.
Nương của ta lập tức thay đổi sắc mặt, lấy bài vị đã đóng bụi ở trong góc của cha ta ra, dứt khoát bày tỏ cả đời này sẽ thủ tiết vì phu quân quá cố.
Ta cũng bỏ điểm tâm đang cầm trên tay xuống rồi bắt đầu khóc nức nở, ôm lấy chân của nương ta mà gào lên: "Nương! Không có người làm sao con sống được! Người dắt con đi theo với!"
Đám người Hoàng thượng đực mặt ra đó, không hiểu tại sao hôm qua ta còn thân mật mà gọi ông ấy là "Tân Đăng", nhưng đến hôm nay thì lại gọi là "Chó Đăng" rồi.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ mà xem, nếu như nương của ta gả cho ông ấy thì quãng đời còn lại người sẽ bị cầm tù mòn mỏi nơi Tử Cấm Thành sâu không thấy đáy kia rồi.
Nhà ta vẫn luôn tưởng rằng ông ấy chỉ là một tên nhà giàu bình thường không có gì quá đặc biệt. Tối qua nương của ta còn đếm tay nhẩm tính xem sau khi ông ta c.h.ế.t rồi thì có thể cho ta được bao nhiêu đồng tiền vàng, liệu có đủ để cho ta tám bộ của hồi môn hay không. Nhưng nếu như cha mới này là hoàng thượng thì chắc không thể nào cho ta ngai vàng đâu ha?
Cả thiên hạ đều biết tiên hoàng hậu mất sớm chỉ để lại một Thái tử, cho nên những hoàng tử khác dù có xuất chúng cỡ nào thì cũng không thể làm lung lay được vị trí thái tử của hắn.
Ta không muốn cả đời này sẽ không được gặp lại nương của ta, cũng không muốn bà ấy sẽ chẳng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài Tử Cấm Thành được nữa. Vậy nên, mặc cho bao nhiêu vàng bạc châu báu được gửi tới phòng ta cuồn cuộn như nước chảy thì ta cũng không hề dao động.
Sau khi vàng bạc gõ cửa thất bại, kế tiếp là Thừa tướng theo lễ tới mời, rồi bằng hữu thân thích thay phiên khuyên nhủ, ngay cả Thái tử cao ngạo nhất cũng bị Hoàng thượng dí tới tận cửa phải ngoan ngoãn gọi nương của ta là "Dung di".
Cả kinh thành đều đang rỉ tai nhau nói Hoàng thượng yêu nương của ta vô bờ bến, nhưng chỉ có ta mới thấy được sắc mặt của nương càng ngày càng tệ, vẻ mặt cũng càng ngày càng âu sầu.
Ngày đó bà ấy cho ta tới nhà cữu cữu chơi, tới khi ta quay về thì biết chuyện bà ấy đã bị Hoàng thượng cưỡng ép tiến cung rồi, ngay trong hôm đó người đã được phong làm quý phi.
Ta căm phẫn nghiến muốn nát răng.
Chương 02
Cẩu Hoàng thượng chắc chắn là cảm thấy chột dạ, nên lão phong cho ta là công chúa Ngọc Tích để tỏ lòng thương yêu.
Nhưng trong đại lễ sắc phong quý phi, nương của ta vốn không nể mặt ông ấy nên chẳng thèm nói với ông ấy câu nào. Suốt cả buổi lễ bà đều xụ mặt xuống, ai không biết còn tưởng rằng trượng phu của bà ấy lại c.h.ế.t rồi.
Ta vừa chạm mắt với nương thì lại bắt đầu khóc rống lên, khóc nhịp điệu, khóc hài hòa, khóc phong cách, nhạc công thổi kèn cố gắng thổi đến nổ phổi cũng không át được tiếng khóc vang dội của ta.
Tay Hoàng thượng lúng túng không biết nên để vào đâu, sau đó bèn đẩy Thái tử một cái thật mạnh: "A Ngọc, con xem muội muội con khóc lớn đến như thế rồi, sao con không dỗ dành con bé đi!"
Thái tử quay đầu lại liếc nhìn phụ hoàng của hắn bằng ánh mắt không thể tin được, mặt như viết đầy mấy chữ "Yêu cầu người hãy hành xử giống người đi!"
Nhưng từ lúc chào đời đến giờ hắn chưa từng phải đi dỗ dành bất cứ ai, nên hắn đi thẳng tới chỗ ta, dừng lại, nhăn mày để lại vết nhăn sâu đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Qua một lúc rất lâu, ta mới nghe được giọng nói lạnh như băng của hắn: "Đừng khóc nữa."
Ta thút thít: "Ta buồn."
Hắn: "Đừng buồn."
"Muốn chết quá đi mất."
"Đừng chết."
Ta sợ khả năng dỗ dành người khác của Thái tử quá rồi.
Ta giàn giụa nước mắt ngước lên nhìn hắn: "Trình độ của ngươi chỉ có vậy thôi sao?"
Thái tử bị ta chọc tức: "Vậy làm sao ngươi mới nín khóc?"
Ta nói: "Giết phụ thân của ngươi đi!"
"?"
Ta lập tức đổi giọng: "Hoặc là ngươi đưa tay áo đây cho ta"
Thái tử nhíu mày, huơ tay đưa một chiếc khăn tới trước mặt ta. Ta tóm lấy tay áo của hắn nhanh như chớp, dốc sức chùi nước mũi.
Thái tử rít lên, ta vỗ vỗ vai của hắn rồi rời đi: "Đừng buồn."
Vừa ra khỏi Tử Cấm Thành, ta lại bắt đầu khóc như nước Hoàng Hà chảy cuồn cuộn ra biển, cố gắng nhất có thể để cho bá quan văn võ và bá tánh khắp kinh thành đều biết lão cẩu Hoàng đế đã làm tổn thương một bé gái mong manh như ta.
Qua ba ngày tân hôn nhưng Hoàng thượng vẫn không thể bước vào điện của Quý phi, lúc lâm triều thì suýt bị chúng quan phun nước bọt phỉ nhổ dìm c.h.ế.t đuối. Cuối cùng ông ta cũng không chịu nổi nữa, đành phất tay ra lệnh cho Thái tử tới dỗ dành ta.
Chương 03
Hôm nay Thái tử không mặc áo bào tay thụng như mọi ngày nữa mà mặc một bộ áo tay chẽn vừa người. Nếu không bị Ngự Sử dâng tấu luận tội, thì có khi hắn chẳng thèm mặc bộ áo dài tay này đâu, mà chỉ mặc một bộ áo tay ngắn, sau đó sẽ thoa nước ớt khắp hai cánh tay rồi. Hắn vừa tới đã cất giọng thương lượng với ta: "Đường Tiểu Khê, ta hiểu cảm giác của ngươi..."
Ta cắt ngang lời hắn: "Ngươi hiểu cái con khỉ á! Cũng có phải là cha ngươi tái giá đâu, ngươi có thêm một nương nữa rồi đó, chúc mừng ngươi!"
Sắc mặt Thái tử tái mét: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn như nào?"
Ta lại bắt đầu ứa nước mắt: "Ta muốn thấy nương của ta mỗi ngày..."
Thái tử thở phào nhẹ nhõm: "Phụ hoàng đã phong ngươi là công chúa rồi, ngươi có thể vào cung cùng với nương của ngươi, ở cho tới khi nào xuất giá."
Ta giận tím mặt: "Vậy chẳng phải là ta cũng sẽ bị giam cầm ở Tử Cấm Thành hay sao? Ta muốn được tự do!"
"Vậy ngươi ở phủ công chúa ngoài cung..."
"Ta muốn thấy nương mỗi ngày..."
Màn đối thoại này lặp đi lặp lại suốt ba bốn lần, Thái tử thấy mình phải nói đi nói lại như cái máy thì tức đến xì khói. Hắn đứng lên đấm gió vài cái rồi mới lại ngồi xuống.
Hắn bắt ép dụ dỗ, ta gào khóc.
Hắn nhẹ nhàng khuyên bảo, ta giàn giụa nước mắt.
Thái tử nói đến mức sắp khô cả cổ rồi, mệt đến mặt mày tái nhợt, hai mắt thất thần, ấy nhưng ta lại càng khóc lóc hăng hái hơn.
Cuối cùng hắn cũng chịu thua, hỏi ta: "Cô đây lắm tiền nhiều của, ngươi muốn cái gì? Cô đều có thể cho ngươi."
Ta thở dài, chỉ vào bầu trời đêm.
"Điện hạ, ngài nhìn xem, sao trên trời không biết nói."
"?"
Ta nghẹn ngào: "... Tiểu Khê dưới đất thì nhớ nương."
Thái tử trầm mặc, nhất là vào lúc ta hỏi hắn "Điện hạ, ngài không nhớ nương hay sao?" thì cuối cùng hắn cũng vỡ òa, ôm đầu cùng ta khóc rống lên.
Nhìn thấy ánh mắt yếu đuối mà khổ sở của Thái tử, ta lặng lẽ nuốt lại câu "Xin lỗi, ta quên mất ngươi không có nương".
Khóc xong, Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng khóc nữa! Từ hôm nay về sau, cô chính là nương của ngươi!"
Ta kinh ngạc đến mức ngây người, vậy là Hách Liên Ngọc không theo đuổi con đường làm hoàng thượng nữa, mà là con đường làm mẹ. Hắn quyết định làm mẫu nghi thiên hạ ư?
Nương của ta là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, lúc bà còn trẻ tuổi đã gả sớm cho người tốt. Nhưng cha ta mất sớm, nương của ta vô cùng xót xa nên đã đưa ta rời khỏi chốn kinh thành đau thương này.
Mười năm sau, ta đã đến tuổi mai mối, bà lại đưa ta trở về kinh thành, lại nhờ ngoại tổ mẫu tìm cho ta một mối hôn nhân tốt.
Nhưng có ai mà ngờ rằng, nương của ta lại được gả đi trước cả ta.
Chuyện là ngày ấy nương tới phố Mã Tiền mua cho ta điểm tâm mà ta thích ăn nhất thì gặp Hoàng thượng lúc đó đang cải trang vi hành. Ông ta vừa gặp đã thương bà, tình cảm nhanh chóng bén rễ đâm chồi, bám chặt không buông, mạnh tay vung tiền mua lại điểm tâm của cả con đường nên cũng mua chuộc ta thành công.
Ông ta vừa dịu dàng nho nhã, khí chất không tầm thường, lại đang nuôi con một mình nên rất dễ đồng cảm với nương của ta. Kết quả là, chưa đầy ba tháng thì nương của ta đã chấp nhận cho ông ấy theo đuổi bà.
Nhưng đến ngày bàn chuyện thành thân, chúng ta mới biết ông ấy là thánh thượng đương triều.
Nương của ta lập tức thay đổi sắc mặt, lấy bài vị đã đóng bụi ở trong góc của cha ta ra, dứt khoát bày tỏ cả đời này sẽ thủ tiết vì phu quân quá cố.
Ta cũng bỏ điểm tâm đang cầm trên tay xuống rồi bắt đầu khóc nức nở, ôm lấy chân của nương ta mà gào lên: "Nương! Không có người làm sao con sống được! Người dắt con đi theo với!"
Đám người Hoàng thượng đực mặt ra đó, không hiểu tại sao hôm qua ta còn thân mật mà gọi ông ấy là "Tân Đăng", nhưng đến hôm nay thì lại gọi là "Chó Đăng" rồi.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ mà xem, nếu như nương của ta gả cho ông ấy thì quãng đời còn lại người sẽ bị cầm tù mòn mỏi nơi Tử Cấm Thành sâu không thấy đáy kia rồi.
Nhà ta vẫn luôn tưởng rằng ông ấy chỉ là một tên nhà giàu bình thường không có gì quá đặc biệt. Tối qua nương của ta còn đếm tay nhẩm tính xem sau khi ông ta c.h.ế.t rồi thì có thể cho ta được bao nhiêu đồng tiền vàng, liệu có đủ để cho ta tám bộ của hồi môn hay không. Nhưng nếu như cha mới này là hoàng thượng thì chắc không thể nào cho ta ngai vàng đâu ha?
Cả thiên hạ đều biết tiên hoàng hậu mất sớm chỉ để lại một Thái tử, cho nên những hoàng tử khác dù có xuất chúng cỡ nào thì cũng không thể làm lung lay được vị trí thái tử của hắn.
Ta không muốn cả đời này sẽ không được gặp lại nương của ta, cũng không muốn bà ấy sẽ chẳng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài Tử Cấm Thành được nữa. Vậy nên, mặc cho bao nhiêu vàng bạc châu báu được gửi tới phòng ta cuồn cuộn như nước chảy thì ta cũng không hề dao động.
Sau khi vàng bạc gõ cửa thất bại, kế tiếp là Thừa tướng theo lễ tới mời, rồi bằng hữu thân thích thay phiên khuyên nhủ, ngay cả Thái tử cao ngạo nhất cũng bị Hoàng thượng dí tới tận cửa phải ngoan ngoãn gọi nương của ta là "Dung di".
Cả kinh thành đều đang rỉ tai nhau nói Hoàng thượng yêu nương của ta vô bờ bến, nhưng chỉ có ta mới thấy được sắc mặt của nương càng ngày càng tệ, vẻ mặt cũng càng ngày càng âu sầu.
Ngày đó bà ấy cho ta tới nhà cữu cữu chơi, tới khi ta quay về thì biết chuyện bà ấy đã bị Hoàng thượng cưỡng ép tiến cung rồi, ngay trong hôm đó người đã được phong làm quý phi.
Ta căm phẫn nghiến muốn nát răng.
Chương 02
Cẩu Hoàng thượng chắc chắn là cảm thấy chột dạ, nên lão phong cho ta là công chúa Ngọc Tích để tỏ lòng thương yêu.
Nhưng trong đại lễ sắc phong quý phi, nương của ta vốn không nể mặt ông ấy nên chẳng thèm nói với ông ấy câu nào. Suốt cả buổi lễ bà đều xụ mặt xuống, ai không biết còn tưởng rằng trượng phu của bà ấy lại c.h.ế.t rồi.
Ta vừa chạm mắt với nương thì lại bắt đầu khóc rống lên, khóc nhịp điệu, khóc hài hòa, khóc phong cách, nhạc công thổi kèn cố gắng thổi đến nổ phổi cũng không át được tiếng khóc vang dội của ta.
Tay Hoàng thượng lúng túng không biết nên để vào đâu, sau đó bèn đẩy Thái tử một cái thật mạnh: "A Ngọc, con xem muội muội con khóc lớn đến như thế rồi, sao con không dỗ dành con bé đi!"
Thái tử quay đầu lại liếc nhìn phụ hoàng của hắn bằng ánh mắt không thể tin được, mặt như viết đầy mấy chữ "Yêu cầu người hãy hành xử giống người đi!"
Nhưng từ lúc chào đời đến giờ hắn chưa từng phải đi dỗ dành bất cứ ai, nên hắn đi thẳng tới chỗ ta, dừng lại, nhăn mày để lại vết nhăn sâu đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Qua một lúc rất lâu, ta mới nghe được giọng nói lạnh như băng của hắn: "Đừng khóc nữa."
Ta thút thít: "Ta buồn."
Hắn: "Đừng buồn."
"Muốn chết quá đi mất."
"Đừng chết."
Ta sợ khả năng dỗ dành người khác của Thái tử quá rồi.
Ta giàn giụa nước mắt ngước lên nhìn hắn: "Trình độ của ngươi chỉ có vậy thôi sao?"
Thái tử bị ta chọc tức: "Vậy làm sao ngươi mới nín khóc?"
Ta nói: "Giết phụ thân của ngươi đi!"
"?"
Ta lập tức đổi giọng: "Hoặc là ngươi đưa tay áo đây cho ta"
Thái tử nhíu mày, huơ tay đưa một chiếc khăn tới trước mặt ta. Ta tóm lấy tay áo của hắn nhanh như chớp, dốc sức chùi nước mũi.
Thái tử rít lên, ta vỗ vỗ vai của hắn rồi rời đi: "Đừng buồn."
Vừa ra khỏi Tử Cấm Thành, ta lại bắt đầu khóc như nước Hoàng Hà chảy cuồn cuộn ra biển, cố gắng nhất có thể để cho bá quan văn võ và bá tánh khắp kinh thành đều biết lão cẩu Hoàng đế đã làm tổn thương một bé gái mong manh như ta.
Qua ba ngày tân hôn nhưng Hoàng thượng vẫn không thể bước vào điện của Quý phi, lúc lâm triều thì suýt bị chúng quan phun nước bọt phỉ nhổ dìm c.h.ế.t đuối. Cuối cùng ông ta cũng không chịu nổi nữa, đành phất tay ra lệnh cho Thái tử tới dỗ dành ta.
Chương 03
Hôm nay Thái tử không mặc áo bào tay thụng như mọi ngày nữa mà mặc một bộ áo tay chẽn vừa người. Nếu không bị Ngự Sử dâng tấu luận tội, thì có khi hắn chẳng thèm mặc bộ áo dài tay này đâu, mà chỉ mặc một bộ áo tay ngắn, sau đó sẽ thoa nước ớt khắp hai cánh tay rồi. Hắn vừa tới đã cất giọng thương lượng với ta: "Đường Tiểu Khê, ta hiểu cảm giác của ngươi..."
Ta cắt ngang lời hắn: "Ngươi hiểu cái con khỉ á! Cũng có phải là cha ngươi tái giá đâu, ngươi có thêm một nương nữa rồi đó, chúc mừng ngươi!"
Sắc mặt Thái tử tái mét: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn như nào?"
Ta lại bắt đầu ứa nước mắt: "Ta muốn thấy nương của ta mỗi ngày..."
Thái tử thở phào nhẹ nhõm: "Phụ hoàng đã phong ngươi là công chúa rồi, ngươi có thể vào cung cùng với nương của ngươi, ở cho tới khi nào xuất giá."
Ta giận tím mặt: "Vậy chẳng phải là ta cũng sẽ bị giam cầm ở Tử Cấm Thành hay sao? Ta muốn được tự do!"
"Vậy ngươi ở phủ công chúa ngoài cung..."
"Ta muốn thấy nương mỗi ngày..."
Màn đối thoại này lặp đi lặp lại suốt ba bốn lần, Thái tử thấy mình phải nói đi nói lại như cái máy thì tức đến xì khói. Hắn đứng lên đấm gió vài cái rồi mới lại ngồi xuống.
Hắn bắt ép dụ dỗ, ta gào khóc.
Hắn nhẹ nhàng khuyên bảo, ta giàn giụa nước mắt.
Thái tử nói đến mức sắp khô cả cổ rồi, mệt đến mặt mày tái nhợt, hai mắt thất thần, ấy nhưng ta lại càng khóc lóc hăng hái hơn.
Cuối cùng hắn cũng chịu thua, hỏi ta: "Cô đây lắm tiền nhiều của, ngươi muốn cái gì? Cô đều có thể cho ngươi."
Ta thở dài, chỉ vào bầu trời đêm.
"Điện hạ, ngài nhìn xem, sao trên trời không biết nói."
"?"
Ta nghẹn ngào: "... Tiểu Khê dưới đất thì nhớ nương."
Thái tử trầm mặc, nhất là vào lúc ta hỏi hắn "Điện hạ, ngài không nhớ nương hay sao?" thì cuối cùng hắn cũng vỡ òa, ôm đầu cùng ta khóc rống lên.
Nhìn thấy ánh mắt yếu đuối mà khổ sở của Thái tử, ta lặng lẽ nuốt lại câu "Xin lỗi, ta quên mất ngươi không có nương".
Khóc xong, Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng khóc nữa! Từ hôm nay về sau, cô chính là nương của ngươi!"
Ta kinh ngạc đến mức ngây người, vậy là Hách Liên Ngọc không theo đuổi con đường làm hoàng thượng nữa, mà là con đường làm mẹ. Hắn quyết định làm mẫu nghi thiên hạ ư?