Chương 11 - Nửa tháng sau sẽ gặp ai
Đồng tử Cố Yến Châu co rút, đột nhiên nhớ lại gương mặt tái nhợt không còn giọt máu của Giang Vãn Chi lúc bước ra khỏi căn phòng tối, anh phát điên lao tới trước cửa, một cước đá bay cánh cửa.
Toàn bộ căn phòng tối như bị máu nhuộm đỏ, vô cùng thê thảm.
Trên cửa đầy dấu tay máu của Giang Vãn Chi lúc giãy giụa để lại, dưới đất, trên giường đều là vết máu sẫm màu đã khô lại.
Cố Yến Châu chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Anh không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn sụp đổ.
Cố Yến Châu gọi tất cả các bác sĩ mà anh từng sắp xếp để chăm sóc Giang Vãn Chi đến.
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn hàng người đứng trước mặt:
“Các người còn nhớ tôi đã giao nhiệm vụ gì cho các người không?”
“Là… là chăm sóc phu nhân.” Bác sĩ đứng đầu cẩn thận trả lời.
“Ồ? Hóa ra các người vẫn nhớ nhiệm vụ là chăm sóc phu nhân à? Vậy các người chăm sóc thế nào? Đứng nhìn phu nhân bị con đàn bà tên Tống Tư Vũ đánh sao?!”
Cố Yến Châu tức đến bật cười.
Anh một tay bóp cổ bác sĩ, đè đầu ông ta xuống, bắt ông ta nhìn vào cảnh tượng trong căn phòng tối:
“Nhìn đi! Trong này toàn là máu của Vãn Chi! Khi cô ấy đập cửa cầu cứu các người, tại sao các người không giúp cô ấy? Tại sao?!”
Bác sĩ bị Cố Yến Châu bóp cổ sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
“Xin… xin lỗi Cố tổng, tôi thấy bình thường ngài và Tống tiểu thư thân thiết, cứ nghĩ ngài muốn ‘chăm sóc’ phu nhân theo cách đó. Dù sao lần này cũng là phu nhân đâm bị thương Tống tiểu thư trước, tôi tưởng ngài muốn phu nhân nhận ra sai lầm, nên…”
“Nên các người đứng nhìn cô ấy gần như mất máu đến chết sao?” Ánh mắt Cố Yến Châu lóe lên sự tàn nhẫn.
Tay anh siết chặt hơn, bác sĩ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, mặt mũi tím tái vì thiếu oxy.
Ngay lúc Cố Yến Châu gần như siết chết bác sĩ, người anh em Lâm Nguyên của anh kịp thời chạy đến, giữ lấy anh.
“Yến Châu, bình tĩnh! Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được Giang Vãn Chi!”
“Đúng, tôi phải tìm Vãn Chi.” Cố Yến Châu như mất hồn lặp lại.
Anh buông tay, bác sĩ trượt xuống đất theo bức tường, hoảng hốt thở dốc.
Cố Yến Châu lạnh lùng liếc qua hàng bác sĩ sau lưng, ra lệnh cho vệ sĩ: “Nhốt hết bọn chúng vào ngục tối, mỗi người đánh 99 roi, thích tỏ ra thông minh đúng không? Cho bọn chúng nếm thử nỗi đau của phu nhân.”
“Còn về Tống Tư Vũ, bắt cô ta từ bệnh viện về đây cho tôi, tôi muốn đích thân nhìn thấy!”
Tầng hầm nhà họ Cố, Tống Tư Vũ bị nhốt trong một chiếc lồng như phòng giam, tay chân đều bị xích sắt to nặng khoá chặt, mỗi lần cô ta cử động lại phát ra tiếng leng keng chói tai.
Mười phút trước, cô ta còn đang nằm trong bệnh viện điều trị.
Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đá văng, một nhóm người mặc đồ đen xông vào, lôi cô ta khỏi giường, bịt mắt lại.
Lúc có thể nhìn thấy lại, cô ta đã bị nhốt trong căn hầm ẩm thấp tối tăm này.
Cửa tầng hầm mở ra, một bóng người từ trong ánh sáng đi đến.
Tầng hầm rất yên tĩnh, lờ mờ nghe được tiếng nước nhỏ giọt, tiếng giày da của Cố Yến Châu vang lên trên nền đất lạnh lẽo nghe chói tai vô cùng.
Thấy người bước đến, Tống Tư Vũ chẳng hề ngạc nhiên.
Cô ta quỳ gối trên đất, qua mái tóc rối bời nhìn Cố Yến Châu: “Không đi với Giang Vãn Chi của anh, lại đến nơi này tìm tôi.”
“Cố Yến Châu, chẳng lẽ anh thật sự yêu tôi rồi sao?”
Tống Tư Vũ cố tình làm ra vẻ yếu đuối, đáy mắt lại thoáng qua một tia đắc ý.
“Yêu cô ư?” Cố Yến Châu cười lạnh một tiếng, như thể vừa nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời: “Tống Tư Vũ, khi cô nói những lời này, bản thân cô không thấy buồn cười sao?”
Anh nhìn chằm chằm vào Tống Tư Vũ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng cô ta.
“Tống Tư Vũ, Giang Vãn Chi đi rồi.”
Trong mắt Cố Yến Châu đầy bi thương: “Giang Vãn Chi rời bỏ tôi rồi.”
“Việc này thì liên quan gì đến tôi?”
“Sao lại không liên quan?!”
Cố Yến Châu túm chặt cổ Tống Tư Vũ, mạnh mẽ ném cô ta vào tường, lưng Tống Tư Vũ bị lực đập mạnh, cô ta ho khan dữ dội.
Rồi Cố Yến Châu không cho cô ta phản ứng, trực tiếp vung roi xuống.
Trên người Tống Tư Vũ lập tức rách một đường, máu từ từ lan ra, thấm đỏ bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng.
Giọng Cố Yến Châu lạnh băng, roi trên tay không dừng lại: “Tống Tư Vũ, nếu không phải cô ở Cố gia liên tục hãm hại Vãn Chi, Vãn Chi sao có thể rời bỏ tôi?!”
Toàn thân Tống Tư Vũ đau nhức khắp nơi.
Cô ta mơ hồ, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, máu tươi chảy theo khóe miệng xuống.
Cô ta quỳ bên chân Cố Yến Châu, nói năng lộn xộn cầu xin anh: “Yến Châu, đừng đánh nữa. Đừng đánh tôi nữa, tôi thực sự đau lắm, xin anh Yến Châu…”
Trước đây mỗi khi cô ta làm nũng, Cố Yến Châu đều chiều theo.
Nhưng lần này, mặc kệ cô ta cầu xin thế nào, Cố Yến Châu cũng không hề có ý dừng lại.
Tuyệt vọng, cuối cùng cô ta nói ra câu mà cô ta không muốn nói nhất: “Yến Châu, tôi có thể đi xin lỗi Giang Vãn Chi! Tôi có thể xin lỗi cô ấy! Anh đừng đánh tôi nữa! Anh đừng đánh tôi nữa!”
Nhưng Cố Yến Châu vẫn không dừng lại.
Giọng anh lạnh băng, trực tiếp tuyên án Tống Tư Vũ: “Vãn Chi không cần lời xin lỗi giả dối của cô. Tống Tư Vũ, thu lại cái tâm địa đen tối đó đi. Trước khi cô chuộc hết tội với Vãn Chi, cô đừng hòng mơ thoát khỏi đây!”
……
Nửa tiếng sau, Cố Yến Châu từ tầng hầm đi ra, bước vào thư phòng gọi điện cho trợ lý.
“Đi tra xem Giang Vãn Chi đang ở đâu.”
Anh dừng một chút, nhớ đến đêm đó Giang Vãn Chi nói có người bạn ở nước ngoài tới gặp cô, lại bổ sung: “Tập trung điều tra bên nước ngoài.”
“Vâng, Cố tổng.”
Điện thoại ngắt, Cố Yến Châu im lặng nhìn khung ảnh trên bàn.
Đây là tấm ảnh hôm anh xác định quan hệ với Giang Vãn Chi, anh kéo cô đi chụp. Cô gái trong ảnh cầm cây kem, đỏ mặt dựa vào ngực anh.
Lúc đó, họ mới mười tám tuổi.
Anh nâng khung ảnh lên, cẩn thận vuốt ve gương mặt Giang Vãn Chi.
Một lúc lâu, giọng anh khàn khàn nói với người phía sau: Lâm Nguyên, cậu nói xem, có phải tôi ngay từ đầu không nên nhận lời anh trai chăm sóc Tống Tư Vũ không?”
“Nếu lúc đó tôi chết cùng anh trai, Vãn Chi sẽ không chịu nhiều ấm ức như thế này. Rõ ràng là tôi tự miệng hứa sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, vậy mà bây giờ cô ấy bị người ta bắt nạt, tôi còn giúp người khác cùng bắt nạt cô ấy.”
Lâm Nguyên không nói gì.
Cố Yến Châu tự giễu cười: “Cậu rõ ràng đã nhắc tôi rồi, cậu bảo ‘Tống Tư Vũ chỉ là chị dâu tôi, hãy tỉnh táo, hãy đối xử tốt với Vãn Chi’, thế mà tôi chẳng nghe vào, một lòng chỉ nghĩ tới chuyện anh trai dặn.”
Lâm Nguyên nhìn sâu vào Cố Yến Châu: “Giờ nói những chuyện này đã muộn rồi. Nếu cậu còn muốn quay lại với Giang Vãn Chi, thì trước tiên phải tìm được cô ấy, rồi xin lỗi và bù đắp.”