Chương 1 - Cuộc Sống Trong Ngôi Nhà Gỗ - Nửa Đời Khói Phủ
(Phần 1)
Phía sau vách của căn nhà gỗ lớn vẳng ra tiếng đứa trẻ khóc thê lương, kéo dài và vọng lên trong đêm:
- Đói, đói!
m thanh nghẹn ngào của người phụ nữ theo đó cất lên để vỗ về:
- Bú sữa bú sữa, con ngoan bú sữa sẽ không đói… - Cuộc đối thoại bao giờ cũng dừng ngay câu dỗ dành như trả lại không gian miền quê dáng vẻ tĩnh lặng vốn có.
Đây cũng là những câu người ta hay nghe khi đi ngang ngôi nhà mà cả làng cho rằng đang bị ma ám. Tuy nhiên điều đó là do người khác đồn thổi, còn thực hư bên trong ngôi nhà chẳng có một khẳng định nào chắc chắn.
Nhưng lâu dần, chẳng mấy ai để ý đến những câu từ xáo rỗng hàng ngày thốt ra hay lời đồn rằng ngôi nhà ma ám, bởi cuộc sống sung túc của gia đình chủ nhân đã phá tan mọi nghi ngờ. Và bẵng đi nhiều năm, không ai còn nghe thấy âm thanh đó nên họ quên béng đi, chỉ những kẻ trong cuộc mới biết rằng, đằng đẵng năm ấy nó vẫn tồn tại, vẫn thốt lên điên dại và thảm thiết hơn xưa.
***
Một đứa trẻ độ chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặc áo sơ mi bỏ vào quần chỉnh tề, tức tưởi thét lên, chạy vào trong ngôi nhà rộng lớn, ôm chầm lấy người đàn ông, giọng nói của nó bị nhoè đi do đang khóc lớn:
- Ba, ba, bà đó, chị đó muốn đánh con. - Thằng Qúy vừa nói vừa chỉ ra sau nhà, cố tình giơ bàn tay bị cào rách một đường cho ông xem.
Ông Thượng cầm tay con mình, cất giọng trách móc nhưng không nghe ra sự giận dữ, chỉ có đôi mày chau lại vì xót:
- Ai biểu xuống dưới làm gì? - Ông dứt lời, thổi nhẹ vào vết thương trên tay nó như xoa cơn đau cho con mình.
Bà Thượng đi vào cùng hướng với thằng Qúy, điệu bộ và dáng vẻ khổ não nhưng giọng hơi đanh đá, không dịu dàng như vẻ ngoài:
- Nó muốn chơi với chị nó thôi, con nó hiếu thuận mà ông.
Ông Thượng chỉ nhìn bà một cái, sau đó không nói gì thêm, ra hiệu cho người làm đến để xử lý vết thương cho con trai của mình và dặn dò nó:
- Mai mốt qua nhà bạn bè mà chơi, không động địa tới chỗ đó.
- Ông vẫn bênh sao? - Bà Thượng trừng mắt khi không thấy động thái tức giận của ông giống mọi ngày, bình thường nghe thằng Quý khóc sẽ hầm hổ đi xuống sau nhà quát nạt hai mẹ con đáng chết đó. Nên sự chậm trễ hiện tại thật sự khiến bà rất không hài lòng.
Ông vỗ tay xuống bàn, hằn học:
- Tôi bênh để đẻ ra vàng. Khóc lóc ầm ĩ suốt ngày mệt chết được.
Bà Thượng giật mình, thốt ra lời oán trách:
- Ông không thương con trai mình gì cả. Nó mà có mệnh hệ gì, tôi coi ai nối hương khói cho cái nhà này. - Ông chỉ có mụn con duy nhất là thằng Quý, còn hai đứa con gái nhỏ không đáng kể đến nên nghiễm nhiên nó trở thành mấu chốt góp phần để bà chi phối hành động của ông.
Bà Chánh - mẹ ruột của ông Thượng từ phía sau đi ra, lớn giọng hỏi với nỗi giận dữ:
- Cái gì, bây nói thằng Quý bị làm sao? - Bà đã ngoài bảy mươi nhưng vóc dáng vẫn trông tương đối khỏe khoắn vì được chăm sóc cẩn thận, lời nói cũng sang sảng giúp người khác nghe rất rõ ràng.
Thằng Qúy đang ngồi để người làm băng bó vết thương mà thực tế nó chỉ là vết trầy xước rất mảnh, như móng tay vô tình cứa lên da, sưng một đường dài rồi rất nhanh lành lại. Nó cũng lặng tiếng khóc nhưng thời điểm nghe bà nội mình, nó nấc lên:
- Bà nội… - Nó chỉ gọi đúng hai từ rồi im hẳn như minh chứng cho nỗi đau tột cùng làm nó quặn lên không nói được bất kì câu nào tiếp theo.
Bà Chánh thấy vậy, hoảng hốt đến gần, dùng mắt mình quan sát thằng Qúy một vòng từ trên xuống dưới, tuy nhiên với vết thương ấy khó lòng người ở độ tuổi như bà thấy được, dịu giọng hỏi han:
- Mèn đét ơi, cháu cưng của nội, bị sao đây? - Sau đó mà quay sang vợ chồng ông Thượng rít lên trong tức giận:
- Hai đứa bây làm gì để cháu tao ra nông nổi này. Nó mà có mệnh hệ gì, tao cho hai đứa bây đào đâu ra thằng con trai nữa. - Ở ngôi làng của bà, gia đình nào cũng có con cháu đuề huề, mỗi nhà ít gì cũng hai thằng con trai, chỉ có mỗi bà có của ăn của để nhưng cầu khẩn mãi mới được thằng Qúy nên dĩ nhiên dành hết tình yêu thương cho nó. Ngày thằng Qúy tập đi, bà thuê người làm túc trực sát cạnh nó mỗi lúc sợ nó té ngã, thêm ngày nhỏ nó hay bệnh vặt, bà phải nuôi vất vả mới lớn bằng chừng này, bây giờ để cho lũ điên kia ức hiếp, điều này thật sự khiến bà tức chết được. Bà Chánh muốn xuống dưới mắng một trận nhưng lại ngại chân tay mình chạm bẩn. Phần khác, bà ghét gặp những gương mặt quái gở đó.
Phía sau vách của căn nhà gỗ lớn vẳng ra tiếng đứa trẻ khóc thê lương, kéo dài và vọng lên trong đêm:
- Đói, đói!
m thanh nghẹn ngào của người phụ nữ theo đó cất lên để vỗ về:
- Bú sữa bú sữa, con ngoan bú sữa sẽ không đói… - Cuộc đối thoại bao giờ cũng dừng ngay câu dỗ dành như trả lại không gian miền quê dáng vẻ tĩnh lặng vốn có.
Đây cũng là những câu người ta hay nghe khi đi ngang ngôi nhà mà cả làng cho rằng đang bị ma ám. Tuy nhiên điều đó là do người khác đồn thổi, còn thực hư bên trong ngôi nhà chẳng có một khẳng định nào chắc chắn.
Nhưng lâu dần, chẳng mấy ai để ý đến những câu từ xáo rỗng hàng ngày thốt ra hay lời đồn rằng ngôi nhà ma ám, bởi cuộc sống sung túc của gia đình chủ nhân đã phá tan mọi nghi ngờ. Và bẵng đi nhiều năm, không ai còn nghe thấy âm thanh đó nên họ quên béng đi, chỉ những kẻ trong cuộc mới biết rằng, đằng đẵng năm ấy nó vẫn tồn tại, vẫn thốt lên điên dại và thảm thiết hơn xưa.
***
Một đứa trẻ độ chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặc áo sơ mi bỏ vào quần chỉnh tề, tức tưởi thét lên, chạy vào trong ngôi nhà rộng lớn, ôm chầm lấy người đàn ông, giọng nói của nó bị nhoè đi do đang khóc lớn:
- Ba, ba, bà đó, chị đó muốn đánh con. - Thằng Qúy vừa nói vừa chỉ ra sau nhà, cố tình giơ bàn tay bị cào rách một đường cho ông xem.
Ông Thượng cầm tay con mình, cất giọng trách móc nhưng không nghe ra sự giận dữ, chỉ có đôi mày chau lại vì xót:
- Ai biểu xuống dưới làm gì? - Ông dứt lời, thổi nhẹ vào vết thương trên tay nó như xoa cơn đau cho con mình.
Bà Thượng đi vào cùng hướng với thằng Qúy, điệu bộ và dáng vẻ khổ não nhưng giọng hơi đanh đá, không dịu dàng như vẻ ngoài:
- Nó muốn chơi với chị nó thôi, con nó hiếu thuận mà ông.
Ông Thượng chỉ nhìn bà một cái, sau đó không nói gì thêm, ra hiệu cho người làm đến để xử lý vết thương cho con trai của mình và dặn dò nó:
- Mai mốt qua nhà bạn bè mà chơi, không động địa tới chỗ đó.
- Ông vẫn bênh sao? - Bà Thượng trừng mắt khi không thấy động thái tức giận của ông giống mọi ngày, bình thường nghe thằng Quý khóc sẽ hầm hổ đi xuống sau nhà quát nạt hai mẹ con đáng chết đó. Nên sự chậm trễ hiện tại thật sự khiến bà rất không hài lòng.
Ông vỗ tay xuống bàn, hằn học:
- Tôi bênh để đẻ ra vàng. Khóc lóc ầm ĩ suốt ngày mệt chết được.
Bà Thượng giật mình, thốt ra lời oán trách:
- Ông không thương con trai mình gì cả. Nó mà có mệnh hệ gì, tôi coi ai nối hương khói cho cái nhà này. - Ông chỉ có mụn con duy nhất là thằng Quý, còn hai đứa con gái nhỏ không đáng kể đến nên nghiễm nhiên nó trở thành mấu chốt góp phần để bà chi phối hành động của ông.
Bà Chánh - mẹ ruột của ông Thượng từ phía sau đi ra, lớn giọng hỏi với nỗi giận dữ:
- Cái gì, bây nói thằng Quý bị làm sao? - Bà đã ngoài bảy mươi nhưng vóc dáng vẫn trông tương đối khỏe khoắn vì được chăm sóc cẩn thận, lời nói cũng sang sảng giúp người khác nghe rất rõ ràng.
Thằng Qúy đang ngồi để người làm băng bó vết thương mà thực tế nó chỉ là vết trầy xước rất mảnh, như móng tay vô tình cứa lên da, sưng một đường dài rồi rất nhanh lành lại. Nó cũng lặng tiếng khóc nhưng thời điểm nghe bà nội mình, nó nấc lên:
- Bà nội… - Nó chỉ gọi đúng hai từ rồi im hẳn như minh chứng cho nỗi đau tột cùng làm nó quặn lên không nói được bất kì câu nào tiếp theo.
Bà Chánh thấy vậy, hoảng hốt đến gần, dùng mắt mình quan sát thằng Qúy một vòng từ trên xuống dưới, tuy nhiên với vết thương ấy khó lòng người ở độ tuổi như bà thấy được, dịu giọng hỏi han:
- Mèn đét ơi, cháu cưng của nội, bị sao đây? - Sau đó mà quay sang vợ chồng ông Thượng rít lên trong tức giận:
- Hai đứa bây làm gì để cháu tao ra nông nổi này. Nó mà có mệnh hệ gì, tao cho hai đứa bây đào đâu ra thằng con trai nữa. - Ở ngôi làng của bà, gia đình nào cũng có con cháu đuề huề, mỗi nhà ít gì cũng hai thằng con trai, chỉ có mỗi bà có của ăn của để nhưng cầu khẩn mãi mới được thằng Qúy nên dĩ nhiên dành hết tình yêu thương cho nó. Ngày thằng Qúy tập đi, bà thuê người làm túc trực sát cạnh nó mỗi lúc sợ nó té ngã, thêm ngày nhỏ nó hay bệnh vặt, bà phải nuôi vất vả mới lớn bằng chừng này, bây giờ để cho lũ điên kia ức hiếp, điều này thật sự khiến bà tức chết được. Bà Chánh muốn xuống dưới mắng một trận nhưng lại ngại chân tay mình chạm bẩn. Phần khác, bà ghét gặp những gương mặt quái gở đó.