Chương 8 - Nữ Vương Trở Về Trong Ngày Đính Hôn Của Chồng Cũ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lục Trạch đẩy gọng kính, hiếm hoi không gọi tôi là “Cố tổng” như thường lệ, mà bật cười đùa:

“Cô ném cho tôi cả cái núi việc thế này, thật sự yên tâm à?”

Tôi dựa vào lưng ghế, xoay nhẹ một vòng, nhìn ra đường chân trời quen thuộc của Cảng Thành ngoài cửa sổ. “Không tin cậu, thì còn biết tin ai?”

Đó là lời thật lòng.

Những năm qua những gì Lục Trạch làm vì tôi đã vượt xa chức trách của một trợ lý đặc biệt.

Anh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Vậy cô định đi đâu?”

“Thụy Sĩ.”

“Đi bao lâu?”

“Không biết. Có lẽ… sẽ không quay lại nữa.”

Lục Trạch sững người, ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt ánh lên cảm xúc phức tạp.

Anh định hỏi vì sao, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu: “Được rồi. Cô yên tâm, công ty sẽ ổn.”

Tôi mỉm cười. “Sau này đừng gọi tôi là Cố tổng nữa. Gọi tôi là Vãn Chu thôi.”

Tôi rời đi. Rời đi dứt khoát — giống như ba năm trước, chỉ khác là lần này… tôi là người tự chọn con đường.

Không khí ở Thụy Sĩ thật tuyệt. Lạnh, sạch, mát lạnh đến mức như rửa trôi mọi ký ức cũ kỹ và u ám.

Tôi mua một căn nhà nhỏ bên hồ Geneva, có một khu vườn nhỏ nhìn ra dãy núi tuyết.

Việc đầu tiên sau khi ổn định, tôi thuê người dựng một tấm bia đá cẩm thạch trắng, đặt dưới gốc cây đẹp nhất trong vườn.

Không tên, không ngày tháng, chẳng có dòng chữ nào.

Tôi một mình đứng trước tấm bia đó, nhẹ nhàng đặt một bó cúc họa mi mới mua từ thị trấn.

Hoa trắng — thuần khiết, tinh khôi.

Gió thổi qua mặt hồ mang theo hơi nước, lạnh buốt.

Tôi ngồi xuống, chạm tay lên mặt bia mát lạnh, rất lâu sau mới nhẹ nhàng mở lời:

“Các con à, mẹ đến thăm các con rồi.”

“Xin lỗi vì đã để các con đợi lâu như vậy.”

“Từ giờ, chúng ta sẽ ở đây nhé? Nơi này yên bình, xinh đẹp, Sẽ không còn ai làm phiền chúng ta nữa đâu.”

Tôi cứ thế thủ thỉ với các con, như thể muốn dùng tất cả yêu thương bị bỏ lỡ trong ba năm qua để bù đắp.

Vừa nói, tôi vừa bật cười.

Thế rồi, điện thoại trong túi khẽ rung lên, cắt ngang khoảnh khắc yên lặng.

Tôi lấy điện thoại ra, mở màn hình.

Một tin tức kinh tế vừa được đẩy lên đầu:

“Cựu tổng giám đốc Phó Thị — Phó Tư Niên thất bại trong đầu tư nước ngoài, chính thức tuyên bố phá sản, đối mặt với hàng loạt vụ kiện nợ khổng lồ.”

Tôi lướt qua vài dòng rồi xoá tin.

Chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cất lại vào túi.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn về phía dãy núi tuyết.

Đỉnh núi dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ — ánh sáng lạnh lẽo mà ấm áp.

Cơn mưa kéo dài suốt ba năm ấy, cuối cùng cũng ngừng rơi.

Không có anh — bầu trời vẫn xanh

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)