Chương 5 - Nữ Vương Trở Về Trong Ngày Đính Hôn Của Chồng Cũ
Tôi không bắt máy.
Chuyển thẳng sang chế độ im lặng, tiện tay úp ngược điện thoại xuống bàn — mắt không thấy, lòng không phiền.
Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Sáng hôm sau, thang máy mở ra, Lục Trạch đã đứng đó chờ sẵn, tay cầm máy tính bảng và ly cà phê đen không đường như thường lệ.
“Chào buổi sáng, Cố tổng.” — anh báo cáo ngắn gọn — “Phó Tư Niên từ tối qua đến giờ vẫn đứng dưới sảnh.”
Tôi nhận ly cà phê, nhấp một ngụm. Vị đắng nóng bỏng trượt qua cổ họng, khiến đầu óc lập tức tỉnh táo.
“Ồ.” — Tôi chỉ đáp gọn, không dừng bước. “Cứ để anh ta đợi.”
“Anh ta trông rất tệ,” — Lục Trạch theo sát sau tôi, giọng nói chậm lại đôi chút — “chắc là đã biết hết mọi chuyện rồi.”
Tôi không trả lời.
Biết thì sao? Biết rồi thì thời gian có quay lại được không?
Cả ngày hôm đó, tôi bận họp, ký tài liệu, xử lý công việc.
Thiên Không Capital không phải là hội từ thiện, thâu tóm Phó Thị cũng không phải trò chơi trẻ con. Mỗi giây mỗi phút đều là số liệu, là quyết sách, là tiền.
Tôi bận đến mức gần như quên mất dưới sảnh vẫn còn một người đứng đợi.
Tận đến khi trời chạng vạng, tôi kết thúc cuộc họp video cuối cùng, xoa bóp chiếc cổ mỏi nhừ, chuẩn bị tan làm.
Lục Trạch bước vào:
“Cố tổng, anh ta vẫn còn ở đó.”
Tôi cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, mặc vào. “Biết rồi.”
Bước ra khỏi cửa xoay của toà nhà, làn gió chiều mang theo chút se lạnh tạt thẳng vào mặt.
Tôi lập tức nhìn thấy anh ta.
Anh đứng bên cạnh bồn hoa trước cửa toà nhà, như một bức tượng bị cả thế giới ruồng bỏ.
Bộ vest đặt may tinh xảo hôm qua giờ nhàu nhĩ như dưa muối Cà vạt lỏng lẻo vắt qua cổ, cằm lún phún râu, kính gọng vàng cũng không che nổi đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
Thấy tôi, anh ta lảo đảo bước đến.
Rồi — cách tôi ba bước — “bịch” một tiếng, anh ta quỳ gối trước mặt tôi, giữa bao ánh mắt của người qua lại.
Một người đàn ông từng hô mưa gọi gió ở Cảng Thành, từng cao cao tại thượng, giờ không chút tôn nghiêm quỳ rạp dưới chân tôi.
“Vãn Chu… anh… anh biết hết rồi… xin lỗi… là anh mù mắt… là anh khốn nạn…”
Anh ta nói năng lộn xộn, liên tục cầu xin, nói mình ngu ngốc thế nào, Tô Thanh Khiết độc ác ra sao.
Nói đến cuối, anh nhắc tới bức thư… và nhắc đến hai đứa con — mà tôi thậm chí còn chưa kịp đặt tên.
“Là sinh đôi… là song sinh…”
Một người đàn ông trưởng thành, khóc như một đứa trẻ, trán đập xuống nền đất lạnh băng.
“Anh sao lại có thể… sao lại đối xử với em như vậy…”
Tôi đứng đó, nhìn xuống anh ta, trong lòng bình thản lạ thường.
Không còn hận nữa.
Hận cần sức lực, cần cảm xúc — mà tôi thì đã chẳng còn chút gì dành cho anh ta từ lâu rồi.
Đến khi anh ta khóc đến nghẹn lời, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn, tôi mới chậm rãi mở miệng.
“Phó Tư Niên.” — Tôi gọi tên anh ta, giọng rất nhẹ —
“Lời xin lỗi của anh… có đổi lại được hai đứa trẻ chưa kịp chào đời của tôi không?”
Anh ta ngẩng đầu thật nhanh, đôi mắt đỏ bừng loé lên tia hy vọng mong manh — như thể tôi sắp cho anh cơ hội.
Tôi khẽ cong môi, nụ cười không tính là cười:
“Mưa đã tạnh rồi. Bây giờ mới mang ô đến — anh không thấy… quá thừa sao?”
Tia sáng trong mắt anh ta, lập tức vụt tắt.
Tôi không nhìn lại nữa, quay người bước đến chiếc xe đang đậu bên lề.
Lục Trạch đã mở cửa sẵn.
Ngồi vào trong xe, qua gương chiếu hậu, tôi thấy anh ta vẫn quỳ ở đó — bất động như một khối đá bị thời gian phong hoá.
6
Chuyện của Phó Tư Niên chẳng tạo nổi chút sóng gió nào, cũng chẳng đủ để ảnh hưởng đến tâm trạng tôi.
Đối với tôi, anh ta và chút hối hận muộn màng kia — thậm chí còn không xứng là một dấu chấm trong ký ức.
Sáng hôm sau, trong tập hồ sơ Lục Trạch đưa tôi, kẹp một tờ giấy mỏng.
“Tô Thanh Khiết đã được tại ngoại.”
Tay tôi lật hồ sơ khựng lại đôi chút. “Nhanh thật.”
“Nhà cô ta bỏ tiền thuê luật sư giỏi nhất.” — Lục Trạch bổ sung — “Ngoài ra, người của chúng ta theo dõi thấy cô ta đã đi gặp Phó Tư Niên.”
Tôi bật cười khẽ. “Anh ta gặp à?”
“Gặp rồi.” — Lục Trạch đưa tôi máy tính bảng. Trên màn hình là đoạn video giám sát không âm thanh.
Một góc quán cà phê.
Tô Thanh Khiết khóc như mưa, dáng vẻ đáng thương hết mức.
Phó Tư Niên thì mệt mỏi rã rời, cau mày như sắp bóp chết con ruồi.
Cuối cùng, anh ta vẫn rút một chiếc thẻ từ túi ra, đẩy sang cho cô ta.
“Lạc đà dù chết cũng lớn hơn ngựa.” — Tôi nhấp một ngụm cà phê —