Chương 4 - Nữ Vượn Bí Ẩn
14
Ông hỏi tôi: “Nữ vượn là mẹ cô, mẹ cô chết thảm như vậy, cô có hận họ không?”
Nữ vượn là mẹ tôi.
Cha tôi biết.
Cửu Thúc công cũng biết.
Cả làng ai cũng biết.
Nhưng chẳng ai cho phép tôi gọi nữ vượn là mẹ.
Trong mắt họ, nữ vượn chỉ là một con vật bị bắt từ núi về, chỉ là thứ dùng để sinh con trai.
Không ai chịu cho một “con vật” một danh phận.
Cũng chẳng ai cho phép chị em tôi gọi một “con vật” là “mẹ”.
Tôi đợi đã lâu, cuối cùng lại là Ngô Đạt – người đầu tiên đứng trước mặt tôi, gọi mẹ tôi là người.
“Hận, tất nhiên là hận!” – tôi nói – “Mẹ tôi không sai gì cả, cớ sao lại để họ hành hạ như thế?”
Ngô Đạt xoa đầu tôi: “Nếu đã hận, vậy hãy làm theo lời ta, đừng tha cho bọn họ.”
Ông đưa cho tôi một chiếc chuông vàng lớn, nói:
“Mẹ cô là con gái của Vượn Vương. Chỉ cần nghe lời ta, ngồi trước mộ mẹ cô mà rung chuông, rung đủ ba bảy hai mốt ngày, sẽ gọi được đàn vượn đến.”
“Sau đó, cô dẫn chúng đào mộ mẹ cô lên, để Vượn Vương tận mắt thấy thảm cảnh của con gái mình. Khi ấy, Vượn Vương sẽ giúp mẹ cô báo thù, khiến bọn họ chết không toàn thây!”
Tôi gật đầu, cẩn thận giữ lấy chiếc chuông, rồi hỏi: “Còn ông thì sao?”
15
“Tôi đi đón hai em gái cô, cho ba chị em đoàn tụ. Đợi khi báo thù xong, ba cô con gái sẽ theo Vượn Vương rời đi.”
Khi rời đi, Ngô Đạt còn nhờ Cửu Thúc công canh chừng, không cho cha tôi đến bắt tôi.
Vì thế, tôi bắt đầu ngồi trước mộ mẹ, ngày đêm lắc chuông.
Đến ngày thứ mười một, sau vài ngày yên ổn, làng lại xảy ra chuyện.
Gã thợ rèn – kẻ thích lui tới nhà thuyền nhất – chết rồi.
Lúc chết, hai bên vai hắn mọc ra hai cái đầu vượn to bằng trứng ngỗng.
Mắt hắn trừng to, chết mà không nhắm nổi.
Cửu Thúc công nói đó là “dịch đầu vượn”, bảo dân làng chặt xác hắn thành ba mươi sáu khúc, chôn riêng biệt.
Nhưng sau khi chôn thợ rèn, liên tiếp lại có người chết.
Toàn là những kẻ từng chạm vào ba mươi sáu nữ vượn đêm hôm đó.
Tất cả đều chết vì “dịch đầu vượn”.
Làng náo loạn. Ai cũng chỉ tay vào mộ mẹ tôi, mắng nhiếc:
“Chắc chắn là lời nguyền của nữ vượn! Nó muốn cả làng tuyệt tự!”
“Chồng tôi chết, trên người mọc mấy cái đầu vượn, giống hệt con nữ vượn đó… Chính nó về đòi mạng!”
“Ai chạm vào nữ vượn, kẻ đó gặp họa!”
Bọn họ căm hận đến mất lý trí, quên sạch lời dặn của Ngô Đạt, ùa đến đập phá quan tài trước mộ mẹ tôi.
Thậm chí, cha tôi còn dẫn người đào mẹ tôi lên.
Họ lại chặt xác mẹ tôi ra từng khúc, treo lên những cây sầu đông quanh huyệt “Tê Ngưu Vọng Nguyệt”.
“Tất cả là lỗi của con súc sinh này! Tao chôn cất nó còn không biết ơn, lại còn hại làng!”
“Tao để nó suốt đời tan xác, vĩnh viễn không được đầu thai, mãi mãi hồn bay phách tán!”
Sau khi cha tôi làm vậy, căn bệnh “dịch đầu vượn” quả nhiên không còn thêm người mắc.
Cả làng tung hô đó là công lao của ông.
Cha tôi được tâng bốc, tự mãn, nói rằng mình có thể tiêu diệt dịch đầu vượn.
Tôi ngồi trước bia mộ mẹ, lặng lẽ lắc chuông, khẽ cười lạnh — dịch đầu vượn ở trong lòng người.
Lòng dạ bọn họ đã thối nát đến thế, liệu có thật là hết bệnh được không?
16
Khi làng đã chết ba mươi ba người vì dịch đầu vượn, bỗng xuất hiện một vị lão thần y tóc bạc.
Ông sắc thuốc giúp dân làng, xoa dịu nỗi đau cho họ.
Người trong làng đều kính trọng ông.
Ông nói muốn trị tận gốc, nên mang thuốc đến bên mộ mẹ tôi, xem xét những phần thi thể bị treo trên cây.
Thấy ông bước đến gần, tôi giận dữ: “Ông biết họ là kẻ ác, sao còn giúp họ?”
“Ơn oán luân hồi biết bao giờ dứt! Nếu cô muốn mẹ cô được siêu sinh, thì đừng tiếp tục thế này nữa.” Lão thần y thở dài, nhìn tôi.
Ông giơ tay định chạm vào chiếc chuông trong tay tôi, nhưng tôi né tránh.
Tôi hỏi: “Ông có thấy không? Trên cây kia là thi thể mẹ tôi! Chính bọn họ chặt mẹ tôi ra ba mươi sáu khúc, khiến mẹ tôi không được yên nghỉ!”
“Những người như thế, tôi có thể không hận sao? Mẹ tôi có thể không hận sao?”
Lão thần y nói: “Nếu cứ mãi ôm hận, bà ấy sẽ hóa thành oán sát. Khi đó, bà ấy không thể rời khỏi súc sinh đạo để đầu thai làm người nữa.”
Tôi bật cười lạnh: “Ông tưởng làm người tốt đẹp lắm sao? Súc sinh là súc sinh, nhưng con người đôi khi còn không bằng súc sinh!”
“Tôi và mẹ tôi đều hận làm người. Nếu có kiếp sau, thà ở súc sinh đạo, còn hơn làm người lần nữa!”
“Cô…” Lão thần y nghẹn lời.
Tôi tiếp tục lắc chuông, không lại gần ông nữa.
Ai mà khuyên tôi buông bỏ, tôi đều muốn tránh xa.
Kẻo khi trời nổi sấm, họ lại bị trời phạt, vạ lây sang tôi.
17
Tôi tưởng đã nói rõ rồi, lão thần y sẽ không đến khuyên nữa.
Nào ngờ ngày hôm sau, ông bất ngờ khóc, nói với tôi:
“Đại Ni, ai cũng có thể hại mẹ con, chỉ ta là không bao giờ!”
Tôi cười lạnh — người đàn ông từng chung sống với mẹ tôi còn có thể hại bà, thì một ông lang vãng lai như ông, có gì đáng tin?
Thấy tôi không tin, lão thần y vội nói:
“Đại Ni, con phải tin ta! Vì ta là ông ngoại con! Mẹ con là con gái ruột của ta, ta sao có thể hại nó!”
Ông ngoại? Mẹ tôi là nữ vượn, sao lại có cha là người?
18
Thấy tôi còn nghi ngờ, lão thần y xắn tay áo lên, để tôi thấy cánh tay đầy lông trắng.
Ông xúc động nói: “Khi còn trẻ, ta vào núi hái thuốc, gặp Vượn Vương vừa tu thành hình người. Ta và Vượn Vương sinh ra mẹ con.”
“Nhưng loài vượn vốn không thể kết hợp với người ngoài. Sau khi mẹ con ra đời, ta phát bệnh, toàn thân mọc lông trắng! Không chịu nổi, ta rời xa Vượn Vương, đi tìm thuốc giải.”
Nói đến đây, ông bật khóc.
Ông kể, trước đó ông không biết người bị treo trên cây là con gái mình. Đến khi nghe Cửu Thúc công nói rõ mọi chuyện, mới hiểu thân phận của chúng tôi.
“Đại Ni, con không thể tiếp tục rung chuông này nữa! Người đưa chuông cho con là tà tu. Hắn muốn con gọi đàn vượn, không phải để báo thù cho mẹ con, mà để giết chúng, lấy viên ‘vượn đan’ trong cơ thể chúng!”
Tôi cau mày, nhớ đến khuôn mặt hiền hậu của Ngô Đạt.
“Một người ôn hòa, chính trực như vậy mà lại là kẻ tà ác ư?”
Thấy tôi còn do dự, lão thần y sốt ruột nói:
“Con nghĩ kỹ đi! Hắn đã làm gì với mẹ con? Quanh huyệt ‘Tê Ngưu Vọng Nguyệt’ sao lại mọc toàn cây sầu đông – loại cây trừ âm khí?”
Cây sầu đông vốn khắc âm, người thường còn không trồng gần mộ, huống chi là chỗ long huyệt như ‘Tê Ngưu Vọng Nguyệt’.
“Còn nữa, tại sao khi làng xảy ra chuyện, Cửu Thúc công lại bảo họ chặt mẹ con thành ba mươi sáu khúc? Đó chính là lập tà trận để dụ toàn bộ tộc vượn vào bẫy!”
Lão thần y nắm chặt tay tôi, khẩn thiết nói:
“Giờ oán khí của mẹ con đã hóa thành sát khí. Khi con gọi được đàn vượn tới, bọn chúng sẽ dùng tro cốt của hai em gái con để tế trận!”
“Đến lúc đó, không chỉ đàn vượn, mà cả con, cũng sẽ bị giết để lấy vượn đan trong người! Không có vượn đan, linh hồn các con sẽ tan biến vĩnh viễn!”
Tôi nghe mà mặt cắt không còn giọt máu.
“Nếu con vẫn không tin, thì đi hỏi Cửu Thúc công! Hỏi ông ta xem tại sao đến giờ hai em gái con vẫn chưa trở về cùng Ngô Đạt!”
Nói rồi, lão thần y kéo tôi dậy, dẫn tôi thẳng đến nhà Cửu Thúc công.
19
Khi thấy lão thần y, Cửu Thúc công vẫn tỏ vẻ kính cẩn, nhưng vừa nhìn đến tôi, gương mặt ông ta lập tức sa sầm:
“Không phải mày đang ngồi lắc chuông à, chạy tới đây làm gì!”
Chỉ một câu, tôi đã biết — có vấn đề.
Tôi nhìn ông ta chằm chằm, giọng lạnh lùng:
“Nhị Nhi và Tam Nhi đâu rồi? Ông dẫn họ đi tìm Ngô Đạt, tại sao hai em không trở về cùng các người?”
Cửu Thúc công không nói thật. Tôi điên lên, vớ lấy cái cuốc bên cạnh mà bổ xuống người ông ta.
Sợ hãi, ông ta lắp bắp “Hai đứa nó… mệnh mỏng, chết rồi.”
20
Nghe tin hai em chết, đầu óc tôi trống rỗng.
“Con nữ vượn là đồ súc sinh, không có nhân tính, đẻ ra chúng mày cũng y chang, chẳng biết điều!” – Cửu Thúc công gào lên, mặt đầy khinh bỉ.
Vừa mắng, ông ta vừa nhổ nước bọt vào mặt tôi:
“Ta định đem hai đứa nó đi luyện dược, giúp chúng sớm siêu sinh, đầu thai vào chỗ tốt. Ai ngờ chúng dám chống lại! Cũng giống con mẹ chúng mày – toàn là súc sinh, là đồ đê tiện!”
Tôi nhặt lại cái cuốc, ánh mắt rực lửa:
“Các người hại chúng tôi, lại còn nói cho hay! Chính các người mới là súc sinh, là cầm thú đội lốt người!”
Tôi vừa nói xong định vung cuốc lên, thì lão thần y đã ra tay trước.
Không biết ông rút từ đâu ra một con dao, chém phập một nhát, Cửu Thúc công gục xuống, máu tràn đỏ đất.
“Đại Ni, đi thôi! Ngoại đưa con đi!” – lão thần y vội vàng kéo tôi. – “Ta sẽ tìm được đàn vượn, không để chúng hại con nữa!”
Tôi im lặng, mặc ông kéo đi.
Nhưng người nhà Cửu Thúc công đâu chịu để yên. Vừa ra khỏi nhà chưa được mấy bước, tôi đã nghe phía sau tiếng hò hét, đuổi giết rền vang.
“Đại Ni, đừng sợ! Có ta đây, chẳng ai làm hại được con!” – lão thần y trấn an, nhưng lại không dẫn tôi ra khỏi làng.
Ông đưa tôi trở lại mộ mẹ.
Tại đó, ông bảo tôi đừng hoảng, mau thu lại thi thể mẹ tôi.
“Dù rời đi, cũng phải mang mẹ con theo.”
Tôi chặn lại: “Đừng thu nữa, ngoại đi đi. Nếu không, ông sẽ hối hận.”
21
Nhưng ông không đi. Vừa miệng lẩm bẩm những câu tôi chẳng hiểu, vừa lấy tấm vải đen lớn quấn lấy thi thể mẹ tôi.
Rồi ông nắm tay tôi, rạch một đường, để máu nhỏ xuống tấm vải, vẽ bùa lên đó.
Tôi hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”
“Chúng muốn dùng thi thể mẹ con để dẫn đàn vượn, ta không cho! Ta dùng máu con để phong ấn khí của bà ấy.”
Tôi nhíu mày: “Khí gì cơ?”
Ông nhìn tôi ngạc nhiên: “Con không ngửi thấy mùi hương từ thi thể mẹ con sao?”
Tôi nhìn sâu vào mắt ông, khẽ lắc đầu.
Ông lẩm bẩm: “Không thể nào… người bình thường đều ngửi thấy… sao con – con mang huyết vượn – lại không?”
Ông còn chưa kịp hiểu thì dân làng đã kéo đến.
22
Cha tôi trừng mắt: “Con tiện nhân! Mày dám thông đồng với người ngoài giết Cửu Thúc công à? Mày trộm thi thể con vượn, chẳng phải định hại cả làng sao?”
Lúc này, tất cả dân làng đều tin tôi và lão thần y là yêu nghiệt.
Họ vác dao, rìu, mắt đỏ ngầu, trói cả hai lại, lôi về phía nhà thuyền.
Họ định đốt sống chúng tôi.
Trời đổ mưa, vai cha tôi phồng lên, mỗi bước đi đều loạng choạng — chỗ phồng ấy chính là hai đầu vượn đang nhú ra.
Cả đám đàn ông cũng thế, vai ai nấy đều nổi cục, bước đi nặng nề.
Tại nhà thuyền, đống sậy và rơm khô tẩm dầu cháy chất đầy.
Họ trói tôi vào cọc, nhốt lão thần y cùng thi thể mẹ tôi giữa sậy và dầu.
Cha tôi nghiến răng:
“Đợi mưa tạnh, tao sẽ đốt sạch chúng mày! Rồi lập trận vĩnh bất siêu sinh, xem chúng mày còn báo thù được không!”
Rồi hắn quay sang tôi:
“Đại Ni, mày là máu thịt của tao, tao không giết mày. Sau này, mày sẽ hầu đàn ông trong làng, kiếm tiền cưới vợ cho tao!”
Hắn muốn tôi lặp lại bi kịch của mẹ — bị cầm tù, bị sỉ nhục đến chết.
Không đời nào!
Ngay lúc tôi định phản kháng, vai hắn nứt toác, mọc ra một cái đầu vượn gớm ghiếc.
“A! Dịch đầu vượn lại tới rồi! Mau về uống thuốc!”
Bọn họ hoảng loạn, sợ bị chết, vội chạy tán loạn.
Khi bóng họ khuất, lão thần y thoát khỏi dây trói.
“Đại Ni, ta lên núi hái thuốc, bỏ độc vào cho họ! Khi họ ngất, ta sẽ đưa con đi!”
“Trước khi ta quay lại, con đừng tin ai khác.”
Tôi gật đầu: “Ông là ngoại của con, con tin ông.”
23
Sáng hôm sau.
Tiếng gào khóc vang dậy khắp làng.
Tôi quay lại — ai nấy đều ôm mặt, đau đớn.
Những cái đầu vượn trên vai họ lớn dần, cười khanh khách.
Không chỉ đàn ông, mà cả đàn bà cũng bị nhiễm.
Họ đau đớn, sống không bằng chết, nhưng không thể chết.
Những chiếc đầu vượn bắt đầu điều khiển thân xác họ.
Bọn họ khiêng tôi và thi thể mẹ ra khỏi nhà thuyền.
Lúc chân tôi chạm đất, Ngô Đạt xuất hiện.
Vừa thấy tôi, hắn tìm quanh, giọng bực bội:
“Không phải ta bảo cô lắc chuông sao? Sao lại dám tung dịch đầu vượn, phá hỏng chuyện của ta?”
Tôi khoanh tay, mỉm cười:
“Phá à? Nếu ta gọi đàn vượn đến cho ngươi lấy vượn đan, thế mới không gọi là phá sao?”
Hắn nhíu mày:
“Đúng, ta cần vượn đan. Nhưng có vượn đan, ta sẽ giúp cô báo thù, đưa cô tu tiên, thoát luân hồi! Ta làm vì cô đấy!”
Tôi bật cười, chỉ sau lưng hắn:
“Cả hắn cũng từng nói câu đó.”
24
Ngô Đạt quay lại — lão thần y đang đứng đó.
Ông nhìn tôi, kinh ngạc hỏi: “Đại Ni, dịch đầu vượn là do con sao?”
Tôi gật đầu, cười: “Phải, là con.”
Trong người tôi có huyết mạch của nữ vượn, mang theo vượn đan.
Người có vượn đan, có thể gieo dịch đầu vượn — khiến kẻ từng làm hại mình chịu đựng sống không bằng chết.
Ngày mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng, ký ức của tộc vượn truyền sang tôi.
Từ đó, tôi đã âm thầm gieo dịch khắp làng.
Kẻ nào từng chạm vào mẹ tôi, từng nhuốm máu bà — đều bị trừng phạt.
Nghe tôi nói, Ngô Đạt bật cười khinh khỉnh:
“Thì đã sao? Dù cô biết phép dịch, trong mắt ta cô vẫn chỉ là con súc sinh nhỏ, ta có thể giết cô bất cứ lúc nào!”
Tôi lắc đầu, chỉ ra sau lưng hắn:
“Không, ngươi phải đối phó với không chỉ mình ta… mà còn cả mẹ ta.”
25
Từ bốn phương tám hướng, mẹ tôi bước ra.
Ngô Đạt đếm — tổng cộng ba mươi sáu người. Hắn lắp bắp:
“Sao… sao lại có ba mươi sáu? Thi thể bị cắt vụn rồi, sao có thể sống lại?”
Mẹ tôi cùng ba mươi sáu thân thể đứng sau lưng tôi, im lặng, lạnh lùng.
Tôi đáp:
“Ngươi bảo Cửu Thúc công chặt mẹ ta thành ba mươi sáu khúc, chôn riêng — để hồn bà tan thành ba mươi sáu phần, gọi đàn vượn khắp nơi giúp ngươi luyện trận, bắt lấy vượn đan.”
“Nhưng ta chôn đầu mẹ dưới gốc hòe, ngay hướng về nhà thuyền nơi bà chết. Cây hòe gọi hồn, khiến ba mươi sáu mảnh hồn hợp lại trước khi ngươi tới.”
“Khi ngươi lừa cha ta đào mộ, ta đã mượn trận pháp của ngươi để cho mẹ hồi sinh.”
Ngô Đạt run rẩy:
“Dù cô có hợp hồn cho bà ta, cũng không thể tạo ra nhiều thân thể như vậy!”
Tôi mỉm cười:
“Phải cảm ơn khối ngọc bạch dương mà ngươi muốn dùng để áp chế mẹ ta đấy.”
“Ngọc là vật âm, đặt trong miệng mẹ ta để ngươi dễ sai khiến. Nhưng cha ta tham lam trộm mất khối ngọc đó.”
“Tôi cố tình để hắn thấy, để hắn đổi viên ngọc bằng một hòn đá cuội.
Ngọc biến thành đá, mẹ ta mới có thể sinh ra vô số phân thân.”
Ngô Đạt hiểu ra, giận dữ đá cha tôi một cú, rồi lao đến tấn công mẹ tôi.
“Dù có phân thân, không có dương khí đàn ông, chúng cũng chẳng làm được gì!”
Nhưng ngay sau đó, những phân thân của mẹ tôi xé nát hắn.
Trước khi tắt thở, hắn trợn mắt, run giọng hỏi:
“Đêm đó… bọn họ… họ đã bước ra khỏi vòng rồi phải không?”
Phải. Hắn từng vẽ vòng để ngăn cha tôi và đám đàn ông rời khỏi, sợ mẹ tôi hút tinh khí họ mà mạnh lên.
Nhưng tôi đã dùng chu sa tẩm hương mê hoặc bọn họ.
Họ không cưỡng nổi.
Biết được sự thật, Ngô Đạt sợ hãi, lùi lại, run rẩy nói:
“Ta chỉ muốn tu ma, ta không cố ý hại ai! Hơn nữa, người giết mẹ ngươi đầu tiên đâu phải ta — là cha ngươi, còn…”
Hắn chưa nói hết, máu đã phun đầy ngực.
26
Một thanh kiếm xuyên qua ngực hắn — là lão thần y.
Ông run rẩy nhìn tôi, nước mắt rơi:
“Đại Ni, kẻ hại các con đều chết rồi! Ngoại giúp các con báo thù rồi! Giờ cả nhà ta có thể đoàn tụ!”
Tôi nhìn ông, rồi nhìn mẹ. Cả hai cùng gật đầu.
“Ông là huyết mạch của chúng tôi, chúng tôi tin ông.”
Lão thần y quay đi, dội dầu lửa khắp làng.
Những kẻ mang dịch đầu vượn bị thiêu rụi, tiếng thét vang trời.
Tôi và mẹ không quay đầu lại.
Cả làng ấy – không ai vô tội.
Chúng tôi rời khỏi đó, tiến vào núi sâu.
Đi được một đoạn, lão thần y thở dốc, ngã quỵ, gọi tôi lại:
“Đại Ni, lại đây, đỡ ta…”
Tôi quay lại, cùng mẹ và ba mươi sáu phân thân, bao vây ông ta.
Mẹ tôi cười khanh khách, chỉ vào lưng ông.
Lão thần y sờ ra sau, mặt tái nhợt nhìn cái bóng của mình dưới đất —
trên lưng, mọc ra hai cái đầu vượn.
27
Ông ta hoảng sợ, nôn máu:
Tại sao! Tại sao lưng ta lại mọc hai đầu vượn cái!”
Tôi lạnh giọng:
“Tôi nói rồi — ai hại mẹ tôi, tôi đều gieo dịch đầu vượn lên người đó.”
“Đại Ni, ta là ông ngoại con! Ta đã cứu các con mà!” – ông gào khóc, thậm chí mắng tôi:
“Đồ vong ân! Không có ta, làm sao con biết Ngô Đạt muốn lấy vượn đan! Làm sao con vạch trần hắn…”
Ông chưa nói hết đã cứng họng, trừng mắt nhìn tôi, run run:
“Con… làm sao biết?”
Tôi đáp khẽ:
“Tôi luôn nghĩ – ai là người đầu tiên nói cho cha tôi biết nữ vượn có thể sinh con trai? Ai dạy Ngô Đạt gọi đàn vượn, bày trận mười bốn năm hãm hại mẹ con tôi?”
Lão thần y trợn mắt:
“Ta chưa từng sơ hở!”
“Từ khi ông nói mẹ tôi có ‘mùi hương lạ’, tôi đã biết rồi.”
Tôi bước lên, nói chậm rãi:
“Nữ vượn không hề có hương. Chỉ kẻ từng động đến nữ vượn, mang tà niệm trong lòng mới ngửi thấy thứ mùi ấy.”
Đêm ấy, đám đàn ông trong làng ngửi thấy.
Và ông – cũng vậy.
Lão thần y quỳ sụp xuống, gào khóc:
“Đại Ni, đừng làm vậy! Dù gì ta cũng là máu mủ của các con! Ta không cần vượn đan nữa, xin tha cho ta!”
Tôi chưa bao giờ tin lời hối lỗi của kẻ ác.
Đến khi cận kề cái chết, họ chỉ sợ, chứ không hối hận.
Tôi quay sang mẹ:
“Mẹ, ông ta muốn vượn đan — thì để ông ta thành vượn, rồi tự giết chính mình đi.”
28
Kẻ mắc dịch đầu vượn, càng tham, đầu vượn mọc càng nhiều.
Cuối cùng, bị chính lòng tham của mình đè chết, mãi mãi không được siêu sinh.
Lão thần y gào thét, van xin, nhưng tôi không động lòng.
Tôi từng cho tất cả họ cơ hội — giả vờ ngây ngô, khóc lóc, cầu xin.
Nhưng không ai dừng lại.
Con người khi bị lòng tham nuốt chửng, chẳng còn nhân tính.
Nếu họ không xứng đáng được tha thứ, thì ta cũng chẳng cần nhân từ.
29
Cuối cùng, tôi và mẹ đi vào sâu trong rừng, nơi đàn vượn sinh sống.
Mẹ tôi trở thành Vượn Vương.
Còn tôi, nhờ vượn đan, hóa thành linh hồn giữ rừng — tà thần bảo hộ của tộc vượn.
— **Hết truyện —