Chương 7 - Nữ Tử Giả Nam Trang Và Ba Nam Nhân Quyền Thế

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vậy… giờ là tình hình gì rồi?”

Tiêu Khuê chỉ ra ngoài:

“Bách quan đã quỳ ngoài kia một ngày một đêm, cầu kiến tân quân.”

Ta ngẩn người: “Tân quân?”

Bốn người đồng loạt chỉ vào ta.

“Là nàng.”

Ta: “…”

“Không phải, ta chỉ biết đánh trận, không hợp đâu!” Ta giãy dụa vớt vát.

Phụ thân đặt chén thuốc xuống, mặt lạnh như tiền:

“Con không làm thì ai làm? Bốn tên kia chẳng ai phục ai, để tụi nó làm, hoàng cung ngày mai thành chiến trường đấy.”

Ta nhìn bốn người kia — ánh mắt va nhau tóe lửa, sát khí bốc lên — không thể không thừa nhận, phụ thân nói đúng.

Tiêu Khuê làm vua? Hách Liên Tranh chắc chắn tạo phản.

Hách Liên Tranh làm vua? Tiêu Khuê chắc chắn hạ độc.

Tiêu Kiến Thâm làm vua? Hai tên kia chắc chắn sẽ lật hắn.

Còn Thẩm Thanh Chu… thôi khỏi, hắn chỉ giỏi viết văn chửi người.

Xem ra cái ngai này, chỉ có ta là đủ sức ngồi.

“Được rồi.” Ta thở dài chấp nhận số phận. “Thế còn… hậu cung thì…”

Bốn người ngay lập tức thẳng lưng, ánh mắt sáng rực.

Tiêu Khuê: “Bản vương nguyện làm hoàng hậu, phụ tá bệ hạ trị quốc an dân.”

Hách Liên Tranh: “Lão tử làm hoàng hậu! Ai dám bắt nạt nàng, ta chém hắn!”

Tiêu Kiến Thâm: “Ta vốn là thái tử, phải là chính cung mới đúng.”

Thẩm Thanh Chu: “Thần không cầu danh phận, chỉ muốn làm một hoàng hậu, ngày đêm bầu bạn, hầu hạ bệ hạ tắm gội thi thư.”

Phụ thân khoanh tay, vui vẻ xem kịch:

“Con gái à, cha thấy thu hết cũng được, vừa hay đủ một bàn mạt chược.”

Ta nhìn bốn tên tranh nhau danh phận, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

“Ờm… có trả hàng được không?”

Bốn người đồng thanh:

“Không được!”

10

Lễ đăng cơ diễn ra vô cùng long trọng.

Ta khoác long bào Hách Liên Tranh tặng (đã sửa mấy chục lần), ngồi trên long ỷ, tiếp nhận trăm quan bái kiến.

Bên dưới là bốn tên nam nhân đang quỳ — tuy mặc triều phục, nhưng ánh mắt thì chẳng tên nào đứng đắn cả.

Sau khi đăng cơ, ta mới phát hiện:

Làm hoàng đế không phải việc của người sống.

Sáng dậy sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó.

Tấu chương phê không hết, triều cãi không xong.

Tệ nhất là —

Bốn tên kia biến triều đình thành tu la tràng.

Tiêu Khuê làm Tả Thừa Tướng, suốt ngày đá đểu trên triều:

“Hách tướng quân, biên cương đã yên, sao ngài còn không giao binh quyền? Hay là có tâm mưu phản?”

Hách Liên Tranh làm Đại Tướng Quân, rút đao ngay giữa triều:

“Hồ ly tinh, ngươi còn lắm lời, lão tử bổ ngươi trước!”

Tiêu Kiến Thâm làm nhàn vương (cựu thái tử), ngồi bên châm dầu vào lửa:

“Ôi hai vị ái khanh đừng cãi nữa, khiến bệ hạ mệt lòng. Không như ta, chỉ biết đau lòng vì người.”

Thẩm Thanh Chu làm viện trưởng Hàn Lâm phụ trách ghi nhật ký sinh hoạt hoàng gia — suốt ngày ghi sổ đen:

“Ngày X tháng Y, Hách tướng quân công khai lăng nhục Thừa Tướng ngay trên triều, tổn hại thể thống.”

Ta ngồi trên long ỷ, chỉ thấy đầu óc ù ù như bị ong chích.

“Tất cả im mồm!”

Ta đập mạnh lên long án.

“Còn cãi nữa, lôi ra đánh mỗi tên hai mươi trượng!”

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hạ triều xong, ta chỉ muốn về tẩm cung ngủ bù.

Vừa nằm xuống, cửa đã bật mở.

Tiêu Khuê bưng một chén canh tiến vào, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh mê người.

“Bệ hạ, phê tấu mệt rồi chứ? Thần hầm canh cho người.”

Ta cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi không bỏ độc đấy chứ?”

Tiêu Khuê tỏ vẻ ấm ức: “Thần một lòng một dạ với bệ hạ, sao lại nghi thần như thế?”

Vừa nói vừa rón rén bò lên giường.

“Bệ hạ, đêm nay hãy lật thẻ bài của thần đi…”

Còn chưa nói hết câu, cửa sổ bị đá văng.

Hách Liên Tranh nhảy vào, tay cầm một con gà nướng.

“A Ninh! Đừng uống canh mê hồn của hắn! Ăn gà của ta nè!”

Tiêu Khuê mặt đen như đáy nồi:

“Hách Liên Tranh, ngươi biết quy củ không? Đây là tẩm cung của bệ hạ!”

“Lão tử chính là quy củ!”

Hai tên lập tức xắn tay áo định đánh nhau.

Lúc này, cửa cung vọng đến tiếng đàn du dương.

Tiêu Kiến Thâm ôm đàn ngồi trước cửa, say mê gảy bản Phượng cầu hoàng.

Thẩm Thanh Chu đứng bên cạnh… không phải múa… mà là đọc thơ:

“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu…”

Ta tuyệt vọng kéo chăn trùm kín đầu.

“Cha ơi… con muốn về biên cương ăn cát…”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)