Chương 2 - Nữ Thần Trong Tim Em Trai Tôi
Do xung quanh không có thùng rác, Tống Tẫn Dã sau khi dập thuốc xong vẫn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Lúc này tay run nhẹ, suýt đánh rơi.
Tiếng hét khí thế của Trần Chỉ Diên cũng tắt lịm, mặt nó xanh rồi chuyển sang đen.
Mấp máy môi định nói lại thôi.
Trông cứ như vừa nuốt phải con ruồi, nuốt không xong, nhả cũng dở.
Bầu không khí rơi vào cảnh im lặng quái đản.
Trời đất chứng giám, thật ra tôi định nói là “đánh chết cậu”!
Nhưng không hiểu sao, lúc ngẩng đầu lên đe dọa lại vô tình nhìn thấy đôi môi của Tống Tẫn Dã.
Không có vết nứt, mềm mềm, nhìn thôi cũng thấy muốn hôn.
Tôi lỡ mơ màng trong một giây, rồi lỡ mồm nói toạc suy nghĩ trong đầu ra.
Ai hiểu cho tôi chứ… so với việc xấu hổ chết vì mất mặt, tôi thà để Tống Tẫn Dã đấm cho hai phát còn hơn.
Nhưng người mất bình tĩnh là tôi, còn Tống Tẫn Dã thì rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhẹ giọng đáp:
“Không tin.”
Tôi: ???!!!
Không phải chứ anh bạn, cậu—cậu dám?!
3
“Xấu hổ chết mất…” Trần Chỉ Diên mặt mày tối sầm, không đánh nữa mà kéo tôi chạy luôn:
“Đồ đầu vàng thối tha, chờ đó! Chuyện mày bắt nạt nữ thần của tao chưa xong đâu!”
Tống Tẫn Dã vẫn bình thản trả lời, mắt vẫn không rời khỏi tôi: “Cái người tên Viên Viên gì đó, tôi không quen.”
Dù cúi đầu đi theo Trần Chỉ Diên, tôi vẫn cảm nhận rõ da đầu mình đang tê rần.
“Đừng giả vờ nữa,” Trần Chỉ Diên tức đến đỏ mặt tía tai, “chín giờ tối hôm kia, anh hẹn Viên Viên ra ngoài. Không bao lâu sau, cô ấy khóc lóc quay về, mặt mũi thì bầm tím. Anh dám nói không phải anh đánh à?”
Ánh mắt Tống Tẫn Dã khẽ động, đáp bình thản: “Giờ tôi nhớ ra rồi. Cô ấy tỏ tình với tôi, tôi từ chối.”
“Không thể nào!” Trần Chỉ Diên khinh thường bật cười, “Viên Viên có người theo đuổi như tôi rồi, sao lại nhìn trúng cái thằng xấu như anh? Chị, đúng không?”
Hình như… cũng không hẳn đúng lắm…
Sao trước giờ tôi không nhận ra, ngoài việc não cá vàng, em tôi còn có vấn đề nghiêm trọng về thẩm mỹ?
Những lá thư tình bị xé vụn, lớp trang điểm lem nhem vì nước mắt…
Tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện, đầu tóc nhuộm vàng của Trần Chỉ Diên nhìn vào lại càng giống… cỏ xanh.
Tôi xót xa kéo đứa em ngốc của mình rời khỏi đó: “Đói rồi, về nhà nấu cơm đi.”
Tôi vừa kéo vừa đẩy nó từ nhà xưởng ra đến lề đường.
Ai ngờ nơi này vắng vẻ, lại trúng giờ cao điểm, hai chị em phơi nắng cả chục phút cũng không gọi được xe nào.
Biết tôi sợ đen, Trần Chỉ Diên cởi áo khoác che nắng cho tôi.
Ba mẹ đang công tác xa, bạn bè giờ này chắc vẫn còn đang bận làm.
Chỉ có một người… đúng lúc đang làm việc gần đây.
Tôi do dự một hồi, cuối cùng cũng gửi định vị kèm tin nhắn: 【Chiến tranh lạnh tạm ngưng, anh có thể đến đón em không?】
Đầu bên kia mãi vẫn không phản hồi.
Tôi bấm vào trang cá nhân anh ta, phát hiện hôm qua mới đăng ảnh chụp với cô trợ lý, hai người đang cầm kem cười toe toét.
“Hừ, chẳng phải bảo không thích ăn đồ ngọt sao?”
Tôi đang định thu hồi tin nhắn trước đó…
Thì một chiếc Ferrari trượt tới, dừng lại ngay trước mặt tôi và Trần Chỉ Diên.
Mắt nó sáng rực lên: “Xe bản giới hạn toàn cầu mà cũng xuất hiện ở cái nơi chó gà không thèm ghé này, để em xin chụp chung một tấm!”
Cửa xe từ từ hạ xuống, để lộ một gương mặt điển trai quen thuộc.
Nụ cười ngưỡng mộ của Trần Chỉ Diên lập tức cứng đơ: “Mẹ nó, sao lại là anh?!”
Tống Tẫn Dã tháo kính râm, nhìn tôi — trán đã bắt đầu rịn mồ hôi dưới ánh nắng — rồi ngắn gọn ra lệnh: “Lên xe.”
“Bọn tôi đâu có ham— Ê, chị!”
Không chờ nó dứt câu, tôi đã nhanh như chớp leo lên ghế phụ.
Gió lạnh từ điều hòa phả ra làm tôi cảm thấy như sống lại lần nữa.
Trần Chỉ Diên mặt mày không cam lòng, đành ngồi vào ghế sau, còn gượng gạo giải thích:
“Em chỉ lo cho sự an toàn của chị em thôi, chứ cái xe nát này, có cho tiền em cũng không thèm ngồi!”
“Trần Chi Hạ.” Tống Tẫn Dã lặp lại cái tên một cách chậm rãi.
Tôi nở nụ cười ngọt ngào, làm nũng: “Anh cũng có thể gọi em là Hạ Hạ~”
“Không được!” Trần Chỉ Diên phản đối quyết liệt, “Lợi dụng quá rồi đó! Chị, anh ta còn nhỏ tuổi hơn em nữa kìa!”
Tôi tranh thủ lúc Tống Tẫn Dã không để ý, quay lại ra dấu “im miệng” cho em trai.