Chương 9 - Nữ Phụ Tỉnh Ngộ Đối Diện Cuộc Đời
“Anh, anh nói đi, tối nay em không ra ngoài đúng không?”
Ánh mắt Kiều Hạc thoáng chút do dự, nhưng nhanh chóng lắc đầu quả quyết:
“Đúng thế, em gái tôi tối nay ở nhà suốt. Chắc chắn là con nhỏ này vu oan. Nó đúng là sao chổi, hại nhà tôi phá sản chưa đủ, giờ còn muốn em tôi vào tù. Chính nó mới đáng đi tù!”
Tôi kìm nén cơn giận, sắc mặt căng thẳng: “Kiều Vũ, cô dám nói đám cháy ở nhà mẹ tôi không phải do cô gây ra? Cô có biết cô suýt hại chết mẹ tôi không?”
Kiều Vũ ưỡn lưng, lớn tiếng: “Cô nói bậy! Tôi đốt nhà cô làm gì? Cô vu khống trắng trợn! Có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng đi. Không có bằng chứng, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng! Đồng chí cảnh sát, cô ta phỉ báng tôi, bắt cô ta đi!”
Xem ra Kiều Vũ không thấy quan tài thì chưa chịu rơi lệ.
Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn video ghi lại.
“Cô muốn bằng chứng đúng không? Bây giờ tôi cho cô bằng chứng!”
Khoảnh khắc tôi đưa ra video, Kiều Vũ mới thật sự hoảng loạn.
Cô ta giật lấy điện thoại, đến khi thực sự nhìn thấy mình trong đoạn video, châm lửa đốt sofa, cô ta mới biết sợ.
Kiều Vũ khóc lóc cầu xin mẹ Kiều: “Mẹ, mẹ cứu con với, con không muốn đi tù đâu! Đều tại con nhỏ đê tiện này ép con. Từ khi nó về, mẹ càng ngày càng không thích con, con chỉ muốn dạy cho nó một bài học thôi!”
Từ khi nhà họ Kiều phá sản, tinh thần mẹ Kiều đã suy sụp đi nhiều, vốn không còn thích Kiều Vũ, bà càng chẳng muốn bận tâm đến mấy chuyện rắc rối của cô ta.
Bà vung tay, đẩy Kiều Vũ sang một bên: “Nếu đúng là con làm, tự con chịu hậu quả đi, đừng làm phiền mẹ nữa.”
Thấy mẹ Kiều đã hoàn toàn từ bỏ mình, Kiều Vũ đặt hy vọng cuối cùng vào Kiều Hạc:
“Anh, em xin anh, giúp em đi! Anh thương em nhất mà, em không thể đi tù được!”
Kiều Hạc vốn chẳng có đầu óc, nghe Kiều Vũ nói vậy, lập tức định lên tiếng bênh vực:
“Hoắc Trăn, mẹ nuôi của cô có chết đâu. Lần này tha cho Tiểu Vũ đi, sau này chúng ta sẽ là một gia đình thật sự.”
Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Tôi rất muốn làm người nhà họ Kiều sao?
Cảnh sát cũng không muốn nghe anh ta ba hoa thêm nữa.
“Cô Kiều, bây giờ mời cô theo chúng tôi về đồn để làm rõ tình hình.”
Nói xong, họ định đưa Kiều Vũ đi, nhưng Kiều Hạc vì muốn bảo vệ em gái đã đấm thẳng vào mặt một viên cảnh sát:
“Không ai được động vào em gái tôi!”
Hai viên cảnh sát chẳng phải dạng vừa, lập tức rút dùi cui điện, đánh Kiều Hạc ngã lăn ra đất, co quắp như con tôm.
Cuối cùng, cả hai anh em đều bị cảnh sát đưa đi.
Một người bị nghi phóng hỏa, một người bị nghi tấn công cảnh sát.
Dòng bình luận bùng nổ:
“Trời ơi, diễn biến gì thế này, nữ chính nhận luôn còng tay bạc!”
“Còn nữ chính gì nữa, làm toàn chuyện bẩn thỉu! Theo tôi, Kiều Vũ cuối cùng cũng nhận quả báo, tôi sảng khoái quá!”
“Cơ mà Kiều Vũ bị bắt rồi, hệ thống cô ta buộc vào Hoắc Trăn thì làm sao đây?”
Lời còn chưa dứt, trong đầu tôi bỗng vang lên một giọng nói ngoài lề:
“Chúc mừng ký chủ, hệ thống đã được gỡ bỏ.”
Kể từ khi hệ thống bị gỡ, tôi bắt đầu trở nên tinh tường hơn.
Những kiến thức trước đây dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi, giờ chỉ cần đọc qua một lần là tôi đã thuộc.
Kỳ thi giữa kỳ, tôi vượt lên đứng đầu toàn khối.
Chiều hôm đó, cô giáo bảo chúng tôi ghi tên trường đại học mơ ước. Đang mải suy nghĩ, đột nhiên một cục giấy nhỏ bay tới chỗ tôi.
Tôi ngẩng đầu, thấy một thiếu niên đỏ bừng vành tai.
“Này, Hoắc Trăn, sau này cậu muốn thi trường nào?”
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Đi Bắc Kinh. Tôi muốn học y, chữa khỏi mắt cho mẹ tôi.”
Cậu ta bĩu môi, tiện tay viết vài chữ to lên tờ giấy ghi ước nguyện:
“Bắc Kinh, trường nào cũng được.”
Tám năm sau, tôi đang thực tập tại một bệnh viện nổi tiếng ở Bắc Kinh. Trước Trung Thu, tôi đưa mẹ nuôi về quê thăm họ hàng.
Những năm qua mắt mẹ đã trải qua vài ca phẫu thuật. Tuy không thể hồi phục hoàn toàn, nhưng mẹ đã có thể nhìn mờ mờ hình dáng con người.
Khi đang đi dạo trên con đường quen thuộc, tôi bỗng bị tiếng ồn ào đánh nhau không xa thu hút.
Lại gần xem, hóa ra là một thanh niên đang đấm đá một người trung niên.
“Mau đưa tiền đây! Một lần nữa thôi, tôi chắc chắn sẽ lật ngược tình thế, lấy lại hết những gì đã thua!”
Người đàn bà lớn tuổi tóc hoa râm, tay vẫn cầm túi lưới, bị thanh niên đẩy mạnh, làm các chai nhựa trong túi rơi lăn lóc khắp mặt đất.
Người đàn bà ôm đầu, khổ sở van xin: “Tôi không có tiền nữa, anh đánh chết tôi cũng không có tiền! Anh đi tìm em gái anh mà đòi.”
Thanh niên hừ lạnh: “Nếu không phải con nhỏ đê tiện đó, tôi có rơi vào tình cảnh này không? Giờ nó đi làm tiểu tam, vừa bị vợ cả rạch mặt, chẳng biết bị đuổi đi đâu rồi, tôi còn trông cậy được vào nó sao? Đừng nói nhảm nữa, đưa tiền đây!”
Mãi đến khi họ tiến gần, tôi mới nhận ra đó là mẹ Kiều và Kiều Hạc.
Nhiều năm không gặp, không ngờ họ đã sa sút đến mức này.
Trong lòng tôi không chút gợn sóng. Tôi lặng lẽ báo cảnh sát, rồi quay người rời đi.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.
Còn cuộc đời của tôi, mới chỉ vừa bắt đầu.
End