Chương 4 - Nữ Phụ Pháo Hôi Chuyển Sinh
Ta cầm lấy ngọc bội, màu sắc tinh tế, giá trị liên thành, ta nhìn ngọc bội, lại nhìn mẫu thân.
Nghe đến đây, ta không nhịn được mà bật cười, từ nay về sau ta cũng là tiểu phú bà rồi.
Nói xong câu đó, hoàng hậu mới phát hiện mình lỡ lời, áy náy nhìn về phía Thẩm Mặc Cẩn.
Nàng là trưởng nữ trong nhà, bị từ hôn, lại liên lụy đến hôn sự của huynh đệ tỷ muội, mà Lãnh Ngôn Thần lại là quốc sư, xét theo thân phận thì nàng là người gả cao.
Nói đến đây, hoàng hậu liền hăng hái kể lể chuyện nhà họ Mộ Dung cho Thẩm Mặc Cẩn nghe.
Từ sau khi Vân Thiên Thiên và Mộ Dung Dục thành thân, quả thực đã trải qua một khoảng thời gian như keo như sơn, đến khi nàng mang thai thì càng thêm gắn bó, ngay cả những thông phòng mà mẹ hắn chọn cho hắn cũng đều bị hắn đuổi đi.
Nhưng nữ tử mang thai thì không thể phòng the, Mộ Dung Dục lại còn trẻ, dục vọng mạnh mẽ, mấy thông phòng đó lại được đưa về lại, chỉ là đều giấu Vân Thiên Thiên.
Có điều, giấu cũng chẳng được bao lâu, cuối cùng vẫn bị Vân Thiên Thiên phát hiện, nàng vừa biết liền làm ầm ĩ khiến cả phủ Quốc công gà bay chó sủa, còn động đến thai khí, ngoài việc mời thái y trong cung, phủ Quốc công thậm chí còn mời cả Lãnh Ngôn Thần tới xem bệnh.
Khi đó Thẩm Mặc Cẩn đã mang thai được năm tháng, còn Vân Thiên Thiên mới vừa đủ ba tháng.
Chuyện đó cuối cùng kết thúc bằng việc hai thông phòng bị đánh mấy chục trượng rồi đuổi ra phủ, lúc đó Vân Thiên Thiên mới chịu thôi.
Tưởng như sau đó mọi chuyện yên ổn, Vân Thiên Thiên cũng hạ sinh một bé gái khỏe mạnh, tiệc đầy tháng của đứa bé do lão phu nhân phủ Quốc công lo liệu, mọi việc đều chu toàn.
Nhưng đến tiệc bách nhật, đương nhiên phải để mẫu thân là Vân Thiên Thiên đứng ra sắp xếp, mà tiệc bách nhật ở nhà thế gia vốn có nhiều quy tắc, Vân Thiên Thiên trước khi được nhận lại vào phủ Lăng vương thì lớn lên nơi dân dã, vốn chẳng quen thuộc quy củ gì cả.
Nàng cũng không chịu hỏi, kết quả tiệc bách nhật loạn thành một nồi cháo, ngoài mời các đại thần thân quen với phủ Quốc công, nàng còn mời không ít bạn bè ở dân gian của mình, vốn là có lòng tốt.
Chỉ là những người bạn đó tặng lễ toàn là gà, vịt, ngỗng các loại gia cầm. Nghe nói hôm đó tiệc bách nhật của phủ Quốc công, gà vịt ngỗng bay đầy trời.
Phủ Quốc công cũng bị biến thành cái chợ.
Vì chuyện đó, Vân Thiên Thiên và Mộ Dung Dục lại cãi nhau một trận lớn, mới có cảnh Vân Thiên Thiên bế con đến phủ quốc sư.
Cho dù kết cục có đẹp đến mấy, cũng không thắng nổi hiện thực, hoàn cảnh trưởng thành của Vân Thiên Thiên từ nhỏ đã định trước nàng không đủ sức giữ thể diện cho phủ Quốc công.
Ta đang hóng hớt câu chuyện đến đoạn cao trào thì hết giờ mất rồi.
Hoàng hậu đứng dậy, cung nữ vội vàng quỳ xuống chỉnh lại váy áo cho nàng.
Mọi thứ đã chỉnh tề, hoàng hậu kéo mẫu thân ta đi, còn ta thì được cung nữ thân cận của nàng bế theo, phía sau là một đám nữ quyến cùng tiến về chính điện.
Từ xa đã thấy hoàng đế bế thái tử, dẫn theo các đại thần chờ sẵn trước cửa điện chính, vốn dĩ có thể vào trước, nhưng hắn cố tình đợi hoàng hậu, các đại thần cũng chỉ có thể cùng chờ.
Phụ thân ta là quốc sư, tất nhiên đứng ngay sau hoàng đế, sau đó là các đại thần đứng đầu triều đình như tể tướng và quốc công gia.
Vân Thiên Thiên bế con đứng bên cạnh Mộ Dung Dục, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía phụ thân ta.
Chờ đến khi chúng ta tiến lại gần, hoàng hậu bước đến bên cạnh hoàng đế, phụ thân ta cũng bế ta từ tay cung nữ, mẫu thân ta cũng đứng cùng phụ thân.
Hôm nay là dịp trọng đại, ta cũng không gây chuyện với phụ thân, ngoan ngoãn để hắn bế.
Người đã đủ, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Phụ thân ta đút cho ta ăn món canh do ngự thiện phòng chuẩn bị riêng, còn tranh thủ gắp đồ ăn cho mẫu thân.
Canh này làm riêng cho trẻ nhỏ, đúng là ngon thật, cũng nhờ phúc của thái tử, dù sao thái tử cũng chỉ lớn hơn ta hai tháng.
Trong lúc ăn canh, ta tranh thủ liếc nhìn thái tử một cái, hả, thái tử ăn uống thật nhếch nhác, đến cả mũi cũng dính thức ăn.
Ta há miệng chờ phụ thân đút tiếp, thì mẫu thân đã đưa tay ngăn động tác của ông lại.
Cái gì? Món ngon như vậy mà ta mới chỉ ăn được mấy miếng, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt, ta nhìn phụ thân một cách đáng thương tội nghiệp.
Phụ thân vốn định dừng tay lại, thấy thế thì có chút do dự, miếng đó, cuối cùng vẫn được ta ăn vào miệng.
Mẫu thân nhìn cảnh cha con ta như vậy, chỉ cười mắng một câu:
Phụ thân ta cũng nhìn ta đầy yêu chiều.
Còn ta thì nhìn chằm chằm vào nửa bát canh còn lại trên bàn.
Trong mắt người ngoài, chính là một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Chỉ tiếc, cảnh tượng ấm áp này bị phá vỡ – Vân Thiên Thiên giao con cho nha hoàn rồi bước tới tìm Lãnh Ngôn Thần.
Trước đó Lãnh Ngôn Thần có nói mấy câu khiến nàng mất mặt, nàng định bụng đợi hắn cúi đầu xin lỗi, nào ngờ sau khi về phủ, Mộ Dung Dục dỗ dành vài câu, nàng lại vui vẻ hòa thuận với phu quân, quay đầu liền quên mất Lãnh Ngôn Thần.