Chương 2 - Nữ Phụ Nổi Loạn Thức Tỉnh Rồi

10.

Chỉ còn một ngày nữa là đến hạn, mẫu thân ta cố tình ngăn cản, bắt ta phải phạt quỳ ở từ đường. (*từ đường: điện thờ tổ tiên)

Ta chịu đựng cơn đau trên lưng, quỳ trong từ đường cả đêm.

“Vân Du Du, con thật sự quyết tâm hủy hôn, chống lại mẫu thân sao?” Bà hỏi.

“Vâng.” Ta đáp.

Sau khi gà gáy, bình minh đến, ta mới đứng lên.

Chân ta run rẩy, cảm giác như không thể đi nổi.

“Được lắm, nếu con không để nha hoàn giúp đỡ mà vẫn có thể tự mình ra khỏi phủ tướng quân, ta sẽ để con đi.” Mẫu thân cố tình làm khó nói.

Trên lưng vẫn còn những vết thương do roi gai, chân thì bị đau do quỳ.

Mẫu thân cho rằng ta sẽ bỏ cuộc.

Suy cho cùng, mặc dù giỏi võ từ nhỏ nhưng ta lại là người sợ đau nhất.

Nhưng lần này bà đã sai.

Ta bình tĩnh mỉm cười với bà, khó nhọc vịn vào khung cửa, bước ra ngoài.

Mới đi được vài bước, ta cảm thấy mình yếu ớt đến mức sắp gục ngã.

Phụ thân mặc áo giáp, mệt mỏi chạy từ quân doanh về.

Ông cởi áo giáp đưa cho thị vệ, ngồi xổm xuống trước mặt ta.

Ông trầm giọng nói: “Du Du, leo lên lưng phụ thân đi.”

"Phụ thân sẽ cõng con!"

Ta lắc đầu, bướng bỉnh bước từng bước về phía cửa mà không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

“Vân Du Du!”

Giọng nói sắc bén của mẫu thân vang lên sau lưng ta.

“Nếu con tiến thêm một bước, Sở Vân ta sẽ coi như không có đứa con gái như con.” Bà nghiêm mặt hét lên.

“Ồ.”

Ta quay lại, mỉm cười với bà.

“Được thôi, Vân phu nhân.”

11.

Khi đến phủ Tề Vương, ta đã nhờ phụ thân đưa ta đến trước cửa nhà, còn lại ta phải tự mình đi.

Ta bảo ông đợi ở cửa, tính ông rất nóng nảy, vua và quan khác nhau, ta không muốn thấy họ cãi vã.

Ta sẽ tự mình làm điều đó.

Tiêu Tử An thấy ta tới, sắc mặt rất khó coi.

Có lẽ hắn nghĩ ta không dám đến nên chưa kịp chuẩn bị gì.

“Du Du, rốt cuộc nàng đang náo loạn cái gì?” Hắn hỏi.

Hắn không hiểu tại sao.

“Y Y vẫn luôn rộng lượng, nàng ấy chưa từng tranh giành cái gì của nàng, sao nàng vẫn không biết điều thế hả?”

Thấy chưa, tất cả là tại ta.

“Cho dù một ngày nào đó nàng ấy cùng nàng gả cho bản vương, ta vẫn sẽ đối xử bình đẳng với hai nàng.”

“Nàng làm vậy không phải chỉ vì muốn có một suất trong Học viện Hoàng gia thôi sao? Được, ta sẽ cho nàng!”

Hắn cho rằng việc hắn làm vậy đã là một ân thưởng lớn đối với ta rồi.

“Đối xử bình đẳng?” Ta cười ra tiếng.

“Tại sao ta lại cần được đối xử bình đẳng? Tề Vương điện hạ, xin ngài đừng quên ta là đích nữ (*con gái do chính thê cưới hỏi đàng hoàng sinh ra) của phủ tướng quân, còn nàng ta chỉ là thứ nữ (*con gái do thiếp thất sinh ra) của nhà Liễu thị lang mà thôi.” Ta nhắc nhở.

“Chỉ cần ta còn ở đây, thân phận của ta vẫn sẽ ngăn cách các người.”

“Chỉ cần ta còn ở đây, nàng ta chỉ có thể làm thiếp.”

“Giờ ta đến để từ hôn, không phải ta đang thành toàn cho tâm nguyện của Tề Vương điện hạ sao?”

“Hơn nữa, bây giờ ta đang thích Thái Tử.”

Ta nói rất bình tĩnh, lồng ngực lại bị bao phủ bởi sự đau đớn.

Ta đã từng tự hào về thân phận của mình.

Khi đó ta nghĩ, nếu Tiêu Tử An thành thân, tất nhiên hắn sẽ cưới một đích nữ như ta, xét về địa vị thì ta hơn hẳn Liễu Y Y một bậc.

Sau khi xem hết cốt truyện ta mới hiểu, cái địa vị đang cản trở bọn họ của ta, chỉ có tác dụng để thúc đẩy cốt truyện.

Là lý do cho việc Liễu Y Y giả c.h.ết, khiến ba năm sau bọn họ mới được đoàn tụ.

Để thể hiện tình yêu sâu sắc hơn cả kim cương của họ.

Tiêu Tử An có vẻ không vui khi ta muốn từ hôn.

Ta đưa thiệp đính hôn cho hắn, hắn không chịu nhận, thay vào đó hắn lại nhìn ta với vẻ mặt u ám.

“Du Du, nàng không có khả năng thích hoàng huynh, nàng thích ta.”

“Trò lạt mềm buộc chặt này đến đây là đủ rồi.”

“Đừng cố quá thành quá cố, đến lúc đó nàng muốn quay đầu cũng không còn kịp đâu.”

Lời của Tiêu Tử An vừa dứt, ta càng buồn cười hơn.

Chẳng trách hắn hết lần này đến lần khác khinh nhục ta, bởi vì hắn chắc chắn rằng ta sẽ không dám từ hôn thật.

Đúng vậy, ta đã từng muốn từ bỏ hắn vô số lần.

Nhưng ta cũng không chịu nổi cơn đau kia vô số lần, khóc lóc cầu xin hắn quay lại.

Bây giờ nhớ lại, đúng là rất đáng khinh.

Ta xứng đáng với sự khinh miệt này.

“Mời Tề Vương điện hạ nhận lại thiệp đính hôn, hủy bỏ cuộc hôn nhân này.” Ta lớn tiếng nói.

“Vân Du Du!”

Tiêu Tử An tức giận, giật mạnh lấy thiệp đính hôn, xé tấm thiệp thành từng mảnh, ném nó lên không trung.

“Được thôi, nàng đã muốn chơi như vậy, ta sẽ thành toàn cho nàng.”

“Vân Du Du, sau này cho dù nàng có đau tim đến c.h.ế.t, cũng đừng hòng quay lại tìm ta, đừng hòng hối hận!”

Giọng nói của hắn vừa khàn vừa tức giận, ta nhếch môi cười nhạo.

Xem ra, cuối cùng hắn chịu cũng nói thật lòng mình rồi.

Không phải là do ta che giấu.

Mà là do hắn luôn biết ta sẽ bị đau tim nếu ta muốn từ bỏ hắn.

Thế nên hắn mới tự tin như thế, không biết sợ là gì.

Ta bình tĩnh hành lễ tạ ơn, chào tạm biệt hắn, bày ra tư thái chuẩn mực của một quý nữ.

“Ta biết rồi, điện hạ yên tâm, kiếp này Vân Du Du ta sẽ không bao giờ dây dưa với ngài nữa.”

“Từ giờ trở đi, Tiêu Tử An và Vân Du Du, chúng ta đường ai nấy đi, tự tìm hạnh phúc.”

12.

Cơn đau lan khắp cơ thể, có lẽ là do lần này ta đã phản kháng quá nhiều, càng lúc càng đau hơn trước.

Ta ráng chịu đựng bước đến trước cửa vương phủ, vừa bước ra, hai mắt tối sầm, ngất đi.

Khi ta tỉnh dậy, trong phòng đứng đầy lang trung, còn có vài vị thái y cũng ở đây.

“Du Du, con thấy khỏe hơn chưa?” Phụ thân lo lắng hỏi.

Ta ôm chặt trái tim vẫn còn đau nhức của mình, khó khăn gật đầu.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng gọi, Thái Tử điện hạ muốn gặp ta.

Tiêu Thừa An đi vào trong nhà, hoa văn trên áo bào màu tím được thêu rất lộng lẫy, khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm lạnh lùng, có chút giống tiên nhân cao quý.

Một lọ thuốc sứ trắng được mở ra.

Chàng lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng ta.

Trong nháy mắt, cơn đau biến mất ngay lập tức.

“Cái này.” Ta ngạc nhiên ngước nhìn Tiêu Thừa An.

Thần dược!

Đây chắc chắn là thần dược.

Ta phải có được loại thuốc này.

Mọi người trong phòng đều rời đi, chỉ còn lại ta và Tiêu Thừa An.

“Nghe nói nàng và hoàng đệ từ hôn rồi?” Chàng vờ như vô tình hỏi.

Ta gật đầu, nằm trên gối, nghiêng đầu nhìn chàng.

“Hả?”

“Tại sao lại từ hôn?”

“Không phải nàng luôn thích ngũ đệ nhất sao?”

Ngón tay chàng gõ lên bàn hoa lê một cách nhịp nhàng, lời nói lại có chút khẩn trương.

Ta vốn định nghiêm túc trả lời câu hỏi của chàng.

Nhưng lại nhớ đến hôm đó hắn quăng ta, à không, quăng cửa sổ phòng ta.

“Do chàng đó!” Ta cố ý nói.

“Do Thái Tử điện hạ đẹp trai quá, khiến ta di tình biệt luyến.”

Gió thổi vào trong, phòng ta đột nhiên im lặng.

Nhịp gõ trên hộp hoa lê đột nhiên bị gián đoạn bởi lời nói của ta.

Tiêu Thừa An kinh ngạc nhìn ta, vành tai đỏ bừng.

Nhưng chẳng bao lâu, không biết vì sao, niềm vui trên môi chàng lại bị thay thế bằng một nụ cười nhạo.

Chàng đột nhiên ném chiếc bình sứ trắng vào cạnh gối của ta, đứng dậy.

“Vân Du Du, lần trước bản vương mắt mù mới tin lời nàng nói.”

“Bản vương không phải là người bao dung.”

“Cho nên, lần này, cho dù nàng nói cái gì, bản vương cũng sẽ không tin nữa.”

13.

Lời nói của Tiêu Thừa An khiến ta suy nghĩ miên man.

Hai chữ mắt mù này, là nghĩa đen sao?

Ta nhớ đến bộ dáng chàng bị mù trong giấc mơ.

Tim ta run lên.

Không thể nào có sự trùng hợp như vậy được.

Chàng cũng thức tỉnh rồi sao?

Ta đang suy nghĩ thì Tú Nhi chạy vào nói, Hoàng thượng đã hạ chỉ, ban thưởng danh ngạch Học viện Hoàng gia cho ta, nhưng phụ thân lại muốn giúp ta từ chối.

Ta sợ hãi đến nỗi sắp c.h.ế.t cũng phải bật dậy.

Không, ta phải có lý do tiếp cận Tiêu Thừa An để mà còn tìm hiểu được.

Dù có khóc cạn nước mắt ta cũng phải nhận.

14.

Sau khi nằm trên giường hơn mười ngày, cuối cùng ta cũng khỏe hẳn.

Từ nhỏ ta đã theo phụ thân tập võ, nên thể chất của ta vốn dĩ tốt hơn người bình thường.

Tốt hơn rất nhiều luôn.

Khi ta cầm sách bước vào Học viện Hoàng gia, mọi người đều bị sốc.

Tiêu Tử An nhìn thấy ta thì sắc mặt tối sầm: “Vân Du Du, không phải nàng đã nói sẽ không làm phiền ta nữa sao? Sao nàng còn chạy tới đây.”

Liễu Y Y nhếch môi cười, vui vẻ chờ xem kịch.

Ta lạnh lùng liếc nhìn họ, không để ý, đi về phía chiếc ghế trống bên cạnh Tiêu Thừa An mà không quay đầu lại.

“Thái Tử điện hạ, ta có thể ngồi đây được không?”

Tiêu Thừa An hôm nay mặc y phục màu xanh, mắt đen tóc đen, vô cùng tuấn tú.

Chàng liếc nhìn Tiêu Tử An đang có vẻ không vui, rồi nhìn ta.

Sau đó chàng nhìn xuống sách của mình, ngó lơ ta.

Hay rồi.

Giả làm người câm cũng tinh tế phết nhỉ.

Không từ chối coi như đồng ý.

Ta thoải mái ngồi xuống bên cạnh chàng.

Các thầy ở Học viện Hoàng gia đều là những cựu học giả.

Cách giảng bài thì nhàm chán, tính tình nghiêm khắc.

Ta giống phụ thân mình, thích võ nhưng không thích văn, cuối cùng ta cũng chịu đựng được đến lúc tan học.

Còn chưa kịp hỏi Tiêu Thừa An về việc chàng bị mù, chàng đã bỏ đi, để lại cho ta một bóng lưng lạnh lẽo.

“Vân Du Du, cô cho rằng cố ý tiếp cận Thái Tử điện hạ thì có thể khiến Tề Vương điện hạ ghen tị sao?”

Ta vừa đi được hai bước, Liễu Y Y liền chạy ra mắng ta.

Ghen tị thì ghen tị đi.

Mắc mớ gì liên quan đến ta?

Ta chống khuỷu tay lên bàn, chớp mắt.

“Vừa rồi Thái Tử điện hạ nói với ta cái gì nha? À, đúng rồi, chàng nói chàng thích ta.”

Cách đó không xa, Thái Tử khựng lại, ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Cũng không phản bác, cứ quay người bước đi.

Liễu Y Y ở bên cạnh dùng sức vò nát chiếc khăn tay: “Du Du, ở nơi đông người như vậy, cô không biết mất mặt hả?”

Ta nhướng mày: “Không biết đấy.”

“Làm sao? Cô muốn có mặt thì tự mua lấy mà dùng đi.”

15.

Trong giấc mơ, ta mặc bộ quần áo màu tím, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Ta cầm ly rượu ngồi cạnh Tiêu Thừa An.

“Thừa An ca ca, bản cung kính ngài một chén.”

Nam nhân ngơ ngác nhìn ly rượu.

Đôi mắt chàng đỏ hoe, nắm chặt lòng bàn tay.

“Du Du, nàng thật sự muốn ta uống loại rượu này sao?” Chàng hỏi.

“Đúng vậy.” Ta đưa rượu vào tay chàng.

“Thừa An ca ca, chỉ có cách này phu quân của ta mới có thể kê cao gối ngủ.”

Vừa nói ta vừa nhìn về phía bình phong.

Trong mộng, nụ cười của Tiêu Thừa An rất thê lương, chàng không nói một lời, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Chẳng lâu sau, máu bắt đầu chảy ra từ mắt chàng, đôi mắt nhìn ta không có tiêu cự.

“Mắt ta đã mù, đã thành người tàn tật, không biết Hoàng hậu nương nương đã hài lòng chưa?”

16.

Giấc mơ sống động đến nỗi khi ta tỉnh dậy, trên gối đã ướt đẫm nước mắt.

Cảm giác đau đớn xé lòng vẫn còn đọng lại trong tim.

Điều khiến ta khó chịu hơn nữa là việc Tiêu Thừa An bị mù thực sự có liên quan đến ta.

Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên ta thu dọn sách vở sớm, vào cung.

Nhưng ta đợi mãi vẫn không thấy Tiêu Thừa An đi học.

“Thưa thầy, Thái Tử điện hạ đâu rồi ạ?” Sau khi tan trường, ta thấp giọng hỏi thầy Hàn.

Thầy trước kia từng dạy phụ thân ta, nên chúng ta khá thân với nhau.

Thầy vừa nhìn ta vừa vuốt râu, chậm rãi nói.

“Lão già này không biết, chỉ nghe nói Thái Tử điện hạ nghỉ phép mấy ngày. Hừm, sao tiểu Vân lại quan tâm đến Thái Tử vậy hả?”

“Không phải trò thích Tề Vương sao?”

“Nè nè, đừng đi mà, nói cho lão biết đi, rốt cuộc thì người trò thích là ai vậy?”

17.

Phủ Thái Tử tường đồng vách sắt, ta đến mấy lần nhưng vẫn chưa gặp được người.

Đến lần thứ năm, quản gia mới khó xử nói với ta.

“Tiểu thư Vân, thật ra lần này điện hạ đi quận Kỳ, ngài ấy không muốn lộ tiếng gió, nhưng thấy ngài lần nào cũng mất công đến rồi thất vọng đi về, nên lão già này đành cả gan tiết lộ cho ngài biết."

Quận Kỳ.

Khi ta nghe thấy hai từ đó, máu ta lập tức đông cứng lại.

Trong cốt truyện, vì để nam chính Tiêu Tử An danh chính ngôn thuận trở thành Thái Tử.

Tác giả đã sắp xếp một trận lửa trời xảy ra ở quận Kỳ.

Lửa trời (*kiểu thiên thạch) giáng xuống, dân chúng lầm than, Hoàng Thượng đã phái Thái Tử đến quận Kỳ để giải quyết tai họa này, đồng thời thể hiện lòng nhân từ của mình.

Thật không may, khuôn mặt của Thái Tử Tiêu Thừa An đã bị hủy hoại.

Theo lời dạy của tổ tiên hoàng gia, những người tứ chi hoặc khuôn mặt không vẹn toàn sẽ không thể kế vị.

Vì vậy, vào năm Nguyên Vũ thứ mười bảy, Thái Tử bị phế bỏ.

18.

Sau khi trở về nhà, ta vội vàng hợp nhất đám vệ binh của phủ nhà họ Vân.

Họ đều là những người có thân thủ tốt nhất trong quân đội, có thể giúp sức rất nhiều.

Ra roi thúc ngựa, chúng ta chỉ mất ba ngày đã đến được quận Kỳ.

Nhưng khi ta đến cũng đã muộn.

Ngọn lửa bùng cháy lên tận trời cao, mọi thứ đều hỗn loạn, quận Kỳ thảm đến mức không thể nhận ra.

“Tiêu Thừa Annnn”

Ta nắm chặt chiếc roi ngựa trong tay, sắc mặt tái nhợt, tìm kiếm khắp nơi trên đường.

Trong quận Kỳ không còn ai cả, không biết đã sơ tán hay bỏ chạy hết rồi, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nhiều nhà cửa đã bị đốt cháy thành tro bụi.

Xung quanh có những viên đá lửa khổng lồ rơi xuống, phá hủy mọi thứ.

Biển hiệu của các quán rượu bị rơi trên mặt đất, người người giẫm nát.

Thậm chí chiêu bài của Hồng lâu quán cũng bung ra nghiêng ngả trên khung cửa.

Đã không còn sự sống, mọi thứ đều bị tàn phá.

Đây chính là tai họa mở đường cho nam chính Tiêu Tử An trở thành Thái Tử.

“Vân Du Du?”

Không biết đã tìm kiếm bao lâu, sức lực dần cạn kiệt.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Khi ta quay lại, nhìn thấy Tiêu Thừa An mặc quần áo màu trắng, đang ngạc nhiên nhìn ta.

“Tiêu Thừa An!”

Có lẽ là do sợ hãi, khi nhìn thấy chàng, ta đã không cầm được nước mắt.

Ta chạy về phía chàng, lao mình vào vòng tay ấy, dùng những ngón tay run rẩy chạm vào khuôn mặt nguyên vẹn của chàng.

Thật may mắn!

Vẫn chưa quá muộn.

Ta vẫn còn cơ hội để chuộc tội.