Chương 2 - Nữ Phụ Não Cá Vàng Làm Loạn Show Trí Tuệ

Tôi ngẩn ra, chống cằm giả vờ cau mày:

“Để tôi nghĩ thêm chút…”

Nghĩ xem làm sao để trông ngu nhưng không lộ liễu!

Vẻ mặt đăm chiêu của tôi rõ ràng làm Tề Tư Tư hài lòng.

Cô ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển hai que diêm một cách tự tin, kiêu ngạo nhìn vào ống kính làm một động tác nháy mắt quyến rũ.

Sau đó, cô bước đến an ủi tôi:

“Không sao đâu Triêu Tịch, hồi nhỏ tôi học qua toán tư duy logic, cậu không giải được cũng bình thường mà.”

Ánh mắt Tề Tư Tư chân thành, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý châm chọc không hề ít.

Máy quay đồng loạt chĩa về phía tôi, không định bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc xấu hổ nào trên gương mặt tôi.

Vì sinh tồn, thôi thì tôi nhịn.

Tôi di chuyển hai que diêm, nở một nụ cười tươi với máy quay:

“Thành công rồi có được ăn lẩu không?”

Ống kính lia về phía bàn, nhân viên bật cười thành tiếng, còn mặt Tề Tư Tư thì đen như nhọ nồi.

Ba tam giác trên bàn, sau khi di chuyển hai que diêm, đã được xếp thành dòng chữ: “4 tam giác”.

Phòng livestream lại nổ tung.

“Hahaha, hình như không sai nhỉ, đúng là một hướng đi khác biệt!”

“Hứa Triêu Tịch đến đây để tấu hài hả? Đây là chương trình trí tuệ, muốn hài hước mời sang cuộc thi hài kịch bên cạnh, cảm ơn!”

“Haidilao cho bao nhiêu tiền quảng cáo vậy? Nhà tôi gấp đôi nhé!”

“Chị gái cười làm tim tôi lạc nhịp, con thuyền chìm rồi, tôi bay luôn, bay cao thật cao.”

4

Vừa bước vào ký túc xá, đoàn đạo diễn để lại một câu:

“Chương trình sẽ ghi hình từ tối nay.”

Ngay lập tức dẫn toàn bộ nhân viên rời đi, để lại những chiếc camera ẩn ở khắp mọi góc phòng.

Trên ghế sofa trong phòng khách có ba nam khách mời đang ngồi, mỗi người một góc như “sông Tương thủy phân cách”, chẳng ai nói với ai một lời.

Tất cả đều tập trung… ăn lẩu!

Diễn viên Thôi Chiêu, xuất thân từ vận động viên bơi lội, chuyển sang ngành giải trí cách đây hai năm, trông rất điển trai, vẻ ngoài khỏe khoắn và tươi sáng. Anh gật đầu chào tôi và Tề Tư Tư, nhét một miếng thịt bò vào miệng, rồi lại cúi đầu chơi game “Vương Giả Vinh Diệu.”

Hà Tùng Niên, idol nhóm nhạc nam, bước lên chào đón, nhiệt tình giúp Tề Tư Tư xách hành lý.

Nhưng cô ấy thậm chí không thèm liếc mắt nhìn, đi vòng qua anh ta như né bệnh dịch.

Hà Tùng Niên cũng không tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt như dính keo dõi theo bóng lưng của cô ấy, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.

Tề Tư Tư bước thẳng đến bên người đàn ông đang mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, tay đang vật lộn với một lọ sốt mè.

“Yến Cảnh, anh đến từ lúc nào thế?”

Người đàn ông không trả lời.

“Đạo diễn Trương có bộ phim mới, em còn vài chỗ muốn thỉnh giáo anh, không biết khi nào anh rảnh?”

Giọng nói mềm mại, ánh mắt lấp lánh, chứa đầy sự e ấp và mong đợi.

“Không rảnh.”

Giọng Yến Cảnh lạnh như băng, toàn thân tỏa ra khí chất người lạ chớ gần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó chịu.

Tề Tư Tư bị câu trả lời dứt khoát của anh làm nghẹn họng, sắc mặt bỗng chốc cứng đờ.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, lại không kiềm được cái tật thay người khác thấy xấu hổ giùm.

Bình luận trong phòng livestream vốn đang điên cuồng đẩy thuyền CP “Yến Sư Hợp Phượng” cũng sững sờ:

“Họ như những đồng nghiệp xa lạ, cảm giác rất kỳ lạ!”

“Yến Cảnh thật bất lịch sự, chị gái cư xử lễ phép thế mà anh ta làm cao cái gì? Là tiền bối thì giỏi lắm à?”

“Xin mấy bạn fan não tàn của Tề Tư Tư tỉnh lại đi! Là nhà chị mấy người đem CP ra làm trò, anh Yến nhà tôi chưa bao giờ thừa nhận nhé!”

“Đang ăn mà cứ nói liên tục bên tai, đổi lại ai cũng thấy phiền thôi.”

“Là fan 10 năm của Yến thần, khí áp của anh ấy hơi thấp, ai kia chắc tự đâm vào họng súng rồi.”

Hà Tùng Niên vốn nổi tiếng với hình tượng giả tạo, từng bị phanh phui chuyện chiếm spotlight. Thế mà chỉ có fan của anh ta vẫn bị lừa, tin rằng idol mình là người hiền lành, nỗ lực và cầu tiến.

Không được Tề Tư Tư đối xử tốt, anh ta liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Nhướng mày đầy ngả ngớn, ngón tay nhanh nhẹn chìa ra:

“Mỹ nữ, để tôi giúp cô.”

“Không cần, cảm ơn!” Tôi lạnh lùng đáp.

Đẩy vali lên lầu.

Khi tôi sắp xếp xong hành lý và xuống lầu, Tề Tư Tư đang ngồi trên sofa gần Yến Cảnh, đôi mắt đỏ hoe.

Hà Tùng Niên đang lấy lòng cô ấy bằng cách gắp đồ ăn.

Thôi Chiêu thì đắm chìm trong game, liên tục gọi đồng đội:

“Tuổi này yêu đương muộn một chút cũng không sao, nhưng rừng rậm không đến thì đường giữa thực sự không còn nữa!”

Còn Yến Cảnh… vẫn đang vật lộn với lọ sốt mè.

“tiểu Triêu, đừng chơi game nữa, mẹ lo lắng cho sức khỏe tinh thần của con!”

“Tề Tư Tư và Hà Tùng Niên có gì đó không đúng, không khí kỳ lạ ghê!”

“Ai đó giúp Yến thần với, cậu ấy muốn ăn sốt mè mà không biết tự mở chai!”

Tôi ngồi xuống vị trí cuối cùng bên cạnh Yến Cảnh, bắt đầu cho nấm, tiết vịt, lòng bò, tôm viên và đậu phụ chiên vào nồi.

Tôi thật sự rất thích ăn lẩu, cảm giác như kiếp trước mình là một cái nồi vậy.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi phần sốt chấm.

Ánh mắt tôi dừng lại trên người đàn ông bên cạnh.

Hàng lông mày của Yến Cảnh khẽ nhíu lại, đôi lông mi dài dưới ánh đèn trắng trông như hai cánh bướm đang đập nhẹ, che đi đôi mắt đen trắng rõ ràng bên dưới.

Anh ta thoáng sững lại, cuối cùng ngoan ngoãn đưa lọ sốt mè trong tay cho tôi.

Tôi “bộp bộp bộp” đập vài cái vào đáy chai, rồi dùng kéo cắt một khe nhỏ, xoay mạnh nắp, lọ mở ra.

Tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Yến Cảnh thay đổi, trong ngạc nhiên có xen lẫn một chút… thán phục?

Nhớ lại đánh giá trên mạng về anh ta:

Trong phim, anh ta như hồ nước phẳng lặng, sâu sắc và bình ổn, là người duy nhất đoạt giải Tam Kim trước tuổi 25.

Ngoài đời, anh ta vụng về, thiếu kỹ năng sống cơ bản, ít nói và không biết sử dụng mạng xã hội.

Sự đối lập lớn giữa hình tượng trong và ngoài phim, cộng thêm khuôn mặt điển trai đánh lừa người nhìn, đã giúp anh ta thu hút vô số fan.

Ai cũng biết, “Yến Cảnh” đã trở thành một tính từ.

“Cảm ơn!”

Giọng anh ta lạnh lẽo, mang chút khàn khàn, nhưng khi rơi vào tai tôi lại nghe như đầy quyến rũ, khiến người ta không khỏi xao động.

Tội lỗi, không được nghĩ bậy!

Fan của Yến Cảnh đông hơn cả số lỗ chân lông trên người tôi.

Thôi Chiêu ngước lên khỏi màn hình, đôi mắt sáng ngời, liếc tôi vài cái:

“Cô là Hứa Triêu Tịch? Bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh!”

Tôi đáp lại bằng một nụ cười, hỏi điều đang thắc mắc:

“Sao anh mang được điện thoại vào đây?”

“Vì tôi có hai cái điện thoại mà!”

Đôi lông mi thẳng tắp của cậu ta chớp chớp, ánh sáng đèn chiếu lên gương mặt và đường nét cổ hoàn hảo.

Tôi nghĩ, biểu cảm của tôi lúc này chắc hẳn không khác gì bác lớn tuổi nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.

Cái gì cơ?

Đầu óc của mấy đứa trẻ này, tôi thật sự không hiểu nổi!

Tề Tư Tư gắp một miếng rau xanh, nhúng vào nồi lẩu nước trong, ánh mắt không thiện cảm nhìn tôi:

“Hứa Triêu Tịch, ăn nhiều vậy, cô không sợ béo sao?”

“Nhiều à? Mới có ba đĩa thịt thôi mà.”

Bình thường tôi ăn một mình cũng phải làm gọn sáu đĩa, hôm nay đông người nên đã kiềm chế rồi.

“Tôi bình thường rất tự giác, mấy món này toàn dầu mỡ, tôi không muốn béo lên.”

Tề Tư Tư bĩu môi đầy chê bai, ngay cả nước chấm cũng không đụng tới, chỉ ăn mỗi rau xanh.

Thật đáng khâm phục.

Hà Tùng Niên nghiêng người về phía Tề Tư Tư, cố gắng tỏ ra ga-lăng:

“Em mập một chút cũng đẹp mà, tôi thích kiểu mỹ nhân đầy đặn, ôm mới thoải mái.”

Biểu cảm của anh ta trông thật nhờn nhợn, cử chỉ thì chẳng hề ý tứ.

Tôi vừa nhai thịt vừa cảm thấy chán ngán!

“Ối giời, tí nữa là tôi nôn hết bữa tối rồi, Hà Tùng Niên hơn 20 tuổi mà hành xử cứ như ông chú hôi hám ngoài 50 vậy?”

“Tề Tư Tư không phải luôn tự quảng bá hình tượng ăn hoài không béo sao? Trên Weibo suốt ngày đăng ảnh đồ ăn ngon, hóa ra toàn lừa đảo!”

“Tôi bị xúc phạm thật sự, tên họ Hà này ghê quá!”

“Cậu bé Thôi Chiêu suy nghĩ kiểu gì thế nhỉ, xin lỗi cả nhà tôi không hiểu được!”

“Chỉ mình tôi cảm thấy Hứa Triêu Tịch và Yến Cảnh có bầu không khí màu hồng thôi sao? Đúng là CP đỉnh cao của nhan sắc!”

“Có ai để ý không? Hứa Triêu Tịch vừa xử thêm một đĩa thịt nữa kìa!”

5

Khi màn đêm buông xuống, nhân viên mang tới cho mỗi người một bản hướng dẫn luật chơi, đồng thời thu luôn chiếc điện thoại lén lút của Thôi Chiêu.

Luật chơi được tóm gọn thế này:

Năm người tham gia phải sống chung trong căn cứ kín trong 11 ngày, cùng nhau hợp tác để giành lấy vật phẩm sinh tồn.

Có thể kiếm thêm vàng thông qua các trò chơi như vặn ốc vít, xếp hộp pizza, hoặc tham gia trả lời câu hỏi mỗi ngày để nhận vật phẩm ngẫu nhiên.

Mỗi người khởi đầu với 500 vàng.

Một tuần sau sẽ kích hoạt chế độ loại trừ, người ít vàng nhất sẽ bị loại.

Hà Tùng Niên nhăn nhó, lớn tiếng chửi bới:

“Chết tiệt, lẩu với tiền phòng tối nay mỗi người bị trừ 100 vàng, đúng là cướp trắng trợn mà?”

Chửi xong, anh ta liếc nhìn camera, bổ sung:

“Nhớ cắt đoạn tôi nói bậy nhé!”

Thôi Chiêu vừa bị tịch thu điện thoại, cả người như mất hồn:

“Hết rồi, tôi treo máy giữa trận, thể nào cũng bị tố cáo cho xem!”

Tề Tư Tư bĩu môi, liếc về phía tôi đầy ẩn ý:

“Rau xanh rẻ hơn, chia đều thì không công bằng nhỉ?”

Tôi bật cười, nhìn cô ấy một cái, rồi đặt xuống 150 vàng:

“Tiền ăn tối, tôi mời cô!”

Yến Cảnh đặt thêm 25 vàng vào hộp của tôi, lạnh nhạt liếc nhìn Tề Tư Tư:

“Tính cả phần tôi.”

Tề Tư Tư bối rối xua tay, bộ dạng như sắp khóc:

“Tôi không có ý đó đâu, mọi người hiểu lầm tôi rồi!”

“Vậy tôi lấy lại!”