Chương 4 - Nữ Phụ Độc Ác Chờ Đợi Nam Chính

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn lập tức nở nụ cười tươi rói, mở toang cửa gỗ:

“Quý khách, mời vào.”

Chúc Tương Tự đã nhìn đến ngây dại, còn mấy dòng chữ bay kia cũng im bặt một thoáng.

【Lấp lánh quá! Ta muốn có nó!】

【Tiểu Xuyên nhà ta đổi mặt nhanh thật!】

【Ha ha, đáng yêu quá tiểu Xuyên!】

【Chừng ấy vàng, đừng nói là Tề Xuyên, đến ta cũng cứu!】

Xem ra cổ sư này cũng là một vai phụ có tên tuổi.

Tề Xuyên ư?

Ta nhướng mày, đắc ý cười khẽ:

“Thế gian này chẳng có hòn đá nào mà vàng không gõ vỡ được.”

Chúc Tương Tự hừ một tiếng nơi chóp mũi.

“Nông cạn.”

5

Tề Xuyên dẫn chúng ta vào trong tiểu trúc, dừng lại trước một gian phòng.

Hắn nghiêng đầu ra hiệu:

“Ngươi, theo ta vào.”

Ta ngăn Thanh Đài đang định bước theo, tay đồng thời thò vào tay áo mò lấy thuốc độc.

Cửa gỗ khép lại.

Tề Xuyên ngồi xuống chiếc ghế gỗ thô sơ, con mắt nhỏ dường như vô tình liếc qua tay ta đang giấu phía sau.

“Ta không biết võ, muốn giết ngươi chỉ có thể dùng cổ trùng.”

Lời hắn khiến ta lập tức cảnh giác.

Hắn lại thong thả nói tiếp:

“Đáng tiếc, cổ trùng của ta quý giá vô cùng, không thể lãng phí trên người ngươi.”

Ý hắn là — ta không xứng đáng để hắn dùng cổ trùng?

“Ngươi nói chuyện thật chẳng dễ nghe chút nào.”

Nếu không phải ta đang cần hắn, thì đã sớm để thị vệ xông vào bắt người.

Hắn kinh ngạc liếc nhìn ta một cái:

“Thế còn ngươi, nói chuyện dễ nghe lắm sao?”

Ta nghẹn lời, nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi còn chữa hay không?”

Lời vừa dứt, hắn liền dùng một phương pháp kỳ quái bắt lấy tay ta, cẩn thận quan sát dấu vết nơi lòng bàn tay.

Chốc lát sau, hắn nhìn ta chằm chằm.

“Ta có thể chữa, nhưng ngươi phải nói cho ta biết.”

“Con trùng hạ độc ngươi, là của ai?”

Ta hơi sững người, không chỉ vì lời hắn, mà còn vì đám chữ lơ lửng trước mắt.

【Oa oa oa, đây là gặp mặt sớm sao?】

【Sớm quá rồi đấy, bảo bảo còn chưa làm đại tiểu thư phủ Thừa tướng mà】

【Thấy Tề Xuyên xuất hiện, ta đã đoán cốt truyện loạn cả lên】

【Tề Xuyên sau này có còn thích bảo bảo nữa không?】

【Chắc chắn rồi, đó là định mệnh mà】

Đám chữ nói, vị cổ sư trước mặt về sau cũng sẽ phải lòng ả A hoàn kia.

Ta cẩn thận quan sát gã cổ sư trước mặt — xấu đến mức kỳ lạ.

Thế mà cũng nuốt trôi được sao?

Thấy ta chau mày, Tề Xuyên hỏi:

“Không được à?”

Dòng chữ lại tiếp tục trôi qua:

【Từ chối mau! Tề Xuyên không thể xuất hiện lúc này!】

【Đúng vậy! Mau từ chối đi nữ phụ! Đại phản diện không thể sớm đụng mặt nam nữ chính như thế!】

Ta sinh ra vốn phản nghịch, kêu ta từ chối, ta càng không.

Liền lập tức đáp:

“Được, ta đáp ứng ngươi.”

“Nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết, tên thật của ngươi là gì, còn nữa—”

Ta chăm chú nhìn gương mặt xấu xí kia, thử dò xét:

“Gương mặt của ngươi.”

Nghe thế, hắn nhướng mày:

“Ngươi cũng khá thông minh đó.”

Ta liền cười tươi rói:

“Ta lừa ngươi thôi.”

Sắc mặt hắn khựng lại, biểu cảm trên mặt cực kỳ méo mó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)