Chương 2 - Nữ Nhân Vô Dụng Xuyên Không
2
Du Nhược Chỉ còn đang mong chờ được xem trò hề.
Tiêu Tuyệt lại trầm giọng ra lệnh cho trinh sát:
“Phái người đi điều tra, theo lời cô ta!”
Du Nhược Chỉ mặt mày tái mét.
Không dám trái lệnh quân, cô ta chỉ có thể lườm lều của tôi đầy căm hận, mong đợi tin tôi tự rước nhục.
Hai canh giờ sau, một con tuấn mã phi thẳng về đại doanh.
Trinh sát vừa xuống ngựa đã quỳ một gối, giọng run lên vì kích động lẫn kính sợ:
“Bẩm tướng quân! Vị trí doanh trại địch… hoàn toàn trùng khớp với chỗ Bạch cô nương chỉ!”
“Phía bắc thung lũng, quả thực có quân mai phục đông đảo!”
Câu nói vừa dứt, toàn doanh trại như chết lặng.
Sắc mặt Du Nhược Chỉ trắng bệch hoàn toàn.
Mọi ánh mắt đều xuyên qua tấm rèm lều, đổ dồn về phía tôi.
Ánh nhìn ấy… như đang nhìn một con quái vật.
Nhờ phúc từ lần đó, tiêu chuẩn ăn uống của tôi được nâng cấp.
Mỗi ngày đều đặn một bát canh gà hầm trứng — mềm mượt, thơm béo.
Chỉ nhờ vậy mà tôi mới có động lực tiếp tục “làm nghề”.
Chính lúc này, Du Nhược Chỉ lại xuất hiện, gượng gạo cười mang theo mấy đĩa điểm tâm:
“Bạch cô nương, lần trước là tôi mắt mù, hiểu lầm cô rồi.”
Tôi đang vét thìa ăn nốt miếng trứng cuối cùng dưới đáy bát, đến mí mắt cũng chẳng buồn ngước lên.
Chồn đến chúc tết gà.
Chạng vạng tối, tôi bị mời vào lều nghị sự.
Tiêu Tuyệt ngồi ở ghế chủ, sắc mặt u ám.
Bầu không khí trong lều căng như dây đàn. Nghe nói, trong quân doanh có một đợt dược liệu phòng dịch cực kỳ quan trọng vừa bị mất trộm.
Du Nhược Chỉ đứng giữa lều, ánh mắt lướt qua tôi đầy ẩn ý:
“Bẩm tướng quân, trong quân có lẫn lộn dân lưu tán, khó tránh khỏi có kẻ tay chân không sạch sẽ.”
“Có vài người, vì miếng ăn mà chuyện gì cũng dám làm.”
Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía tôi. Hoài nghi, khinh thường, không chút che giấu.
Tôi ngáp một cái, buồn ngủ đến mức chỉ muốn mau chóng quay về ngủ tiếp.
Ánh mắt Tiêu Tuyệt rơi trên người tôi, sắc như dao.
Hắn trầm giọng ra lệnh:
“Lục soát! Từng khu dân theo quân, kiểm tra từng trại một!”
Du Nhược Chỉ lập tức đón lời, khóe miệng hiện rõ ý cười:
“Tướng quân, lều của Bạch cô nương hình như vẫn chưa kiểm tra. Cô ta lai lịch không rõ ràng, nghi ngờ lớn nhất.”
Mấy binh lính tiến vào lều tôi lúc tôi đang múc một thìa trứng hấp.
Họ hơi khó xử, chắp tay nói:
“Bạch cô nương, xin thất lễ.”
Tôi đưa thìa trứng vào miệng, rồi mới lười nhác ngẩng đầu:
“Đừng lục, bẩn lắm.”
“Đến lều của Du Nhược Chỉ, cái rương thứ ba tính từ cửa, lật lớp đáy giả ra.”
Giọng tôi nhàn nhạt, còn tiện miệng nói thêm:
“Với cả, hỏi xem tên thị vệ mặt trái có nốt ruồi tên Trương Tam… tối qua mò vào đống rơm làm gì?”
Đám lính đơ toàn tập.
Tin được truyền về lều nghị sự, mặt Du Nhược Chỉ lập tức trắng bệch, hét lên thất thanh:
“Ngươi nói bậy! Bôi nhọ ta!”
Tôi chẳng buồn đáp, lại múc thêm một thìa trứng.
Một đòn chí mạng, phải dứt khoát.
Tiêu Tuyệt im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt sâu không đáy. Một lúc sau, chỉ lạnh lùng phất tay:
“Đi điều tra.”
Kết quả rất nhanh được đưa về. Người tang vật đều bị bắt tại trận.
Vở kịch “kẻ trộm la làng” bị tôi vạch trần chỉ bằng một câu.
Ánh mắt Tiêu Tuyệt nhìn tôi, hoàn toàn thay đổi.
Sáng hôm sau, trong bát trứng hấp yêu quý của tôi xuất hiện thêm nấm hương và thịt bằm.
Tôi sung sướng nheo mắt — đáng đồng tiền bát gạo!
Đúng lúc tôi đang tận hưởng hạnh phúc phiên bản nâng cấp thì rèm lều bị vén lên.
Tiêu Tuyệt bước vào, không mang theo đồ ăn, mà là một cuộn bản đồ da dê cũ kỹ.
Hắn trải bản đồ lên bàn thấp trước mặt tôi, ngón tay chỉ mạnh vào một góc:
“Nơi này là tuyến vận lương của địch. Cho cô một đêm, ta cần một cách cắt đứt tuyến đường đó.”
Thời tiết ở biên cương, nói đổi là đổi ngay.
Địch vừa thay chủ soái, lối đánh thì điên đến mất kiểm soát.
Quân đội của Tiêu Tuyệt bị xoay như chong chóng, thương vong không ngừng, sĩ khí toàn doanh tụt xuống tận đáy.
Ngay cả lính đưa cơm đến cho tôi, bước đi cũng đầy nản chí.
Mấy ngày liền, trứng hấp của tôi không còn tí thịt nào.
Đó là tín hiệu rõ ràng nhất: Tiêu Tuyệt đang cực kỳ khốn đốn.
Du Nhược Chỉ được thả ra.
Cô ta tinh thần phơi phới, đi khắp doanh trại tung tin đồn.
“Từ khi con nhỏ đó đến, tướng quân chưa thắng trận nào!”
“Nó là sao chổi! Mang lại xui xẻo đến nỗi ai cũng không ngẩng đầu lên nổi!”
Sự bất mãn như mây đen kéo đến, cuối cùng gom hết về nóc lều của tôi.
Có lính đi ngang qua còn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.
Tôi chẳng mấy quan tâm.
Chỉ cần trứng hấp còn tồn tại trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng Du Nhược Chỉ thì không buông tha. Cô ta trực tiếp chạy đến trước mặt Tiêu Tuyệt, quỳ xuống khóc lóc van xin.