Chương 7 - Nữ Nhân Vá Xác Và Vị Tướng Quân Máu Lạnh
Chương 8…
Ta còn chưa kịp mở miệng hồi đáp, ngoài cửa đã vang lên tiếng binh sĩ bẩm báo:
“Vương gia, Thịnh Vân Dương ở trong ngục đang ầm ĩ, nhất định đòi gặp ngài!”
Tống Hạc Miên nhíu mày, khó chịu đảo mắt một vòng, lẩm bẩm:
“Không đến sớm, không đến muộn, lại chọn ngay lúc này…”
Hắn quay sang nhìn ta, vẻ mặt có phần lúng túng mà thành khẩn:
“Ôn Ngọc, khụ… ta có việc cần xử lý, còn chuyện ta vừa nói, nàng nhất định, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ đó!”
Dứt lời liền quay người định rời đi.
Ta vội vã kéo tay áo hắn, lời muốn nói đến bên miệng lại thoáng do dự:
“Thịnh Vân Dương tuy đáng giận, nhưng dân trong thành suy cho cùng đều vô tội…”
Ta thân là người nối xác, vì tránh điều tiếng, từ nhỏ đã sống trên núi, cách biệt trần thế.
Chưa từng nghĩ đến chuyện trung hưng xã tắc hay đại nghĩa quốc gia.
Ta chỉ thấy, hai nước giao tranh, kẻ chịu khổ nặng nề nhất luôn là thứ dân.
Tống Hạc Miên ngoảnh lại, nở một nụ cười hiền hòa trấn an:
“Nàng yên tâm, ta cũng không phải người thích chinh phạt. Ngày trước buộc phải ra trận, chẳng qua là lấy chiến để bình chiến mà thôi.”
“Lần này ta sẽ đàm phán với Thịnh Vân Dương đàng hoàng. Nếu có thể không động binh đao, ta tuyệt không nhấc kiếm.”
Nghe vậy, ta mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau khi hắn đi khỏi, ta bỗng nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng — lúc này không thể để Thịnh Vân Dương bị thương!
Lo ngại ảnh hưởng đến cuộc đàm hòa, ta cuống quýt đuổi theo.
Vốn còn sợ bị ngăn lại ngoài lao thất, nhưng các binh sĩ trông thấy ta liền đồng loạt khom lưng hành lễ, hô vang:
“Vương phi!”
Ta bị gọi đến đỏ bừng mặt, chỉ đành cúi đầu đi nhanh vào trong.
Trong ngục âm u, mơ hồ vọng ra tiếng trò chuyện.
Có vẻ Tống Hạc Miên và Thịnh Vân Dương không động thủ, mà đang bàn bạc khá hòa khí.
Thịnh Vân Dương biết quân lực Đại Chu hùng hậu, e khó địch lại, nên đã gật đầu đồng ý hòa đàm.
Sẽ tấu trình triều đình, đồng thời hoàn trả ba tòa thành cũ từng cưỡng chiếm, từ đây nước sông không phạm nước giếng.
Ta nhẹ lòng, nhưng rồi lại nghe Tống Hạc Miên chợt cười, nói:
“Chuyện hòa đàm bàn xong rồi, tiếp theo, ta muốn nói chuyện riêng giữa hai chúng ta.”
“Ngươi chớ nhìn ta như vậy. Ta không định làm gì ngươi cả, chỉ là muốn thay phu nhân ta trút chút giận thôi.”
Hắn vỗ tay một cái, từ góc tối phía sau chợt xuất hiện hai ám vệ.
Trong tay kéo lê một kẻ thoi thóp sống.
Hai người đó ném kẻ kia xuống trước cửa ngục.
Thịnh Vân Dương chưa hiểu chuyện gì, liền nghe tiếng hét thất thanh của Lâm Thiển Tuyết.
Người dưới đất dần tỉnh lại, vừa trông thấy nàng liền bò tới, quỳ sát bên chân:
“Tuyết nhi, Tuyết nhi, cứu ta với! Chúng định giết ta! Ta mới là phụ thân đứa bé trong bụng nàng, van nàng cứu ta!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiển Tuyết tái mét.
Nàng vội liếc sang Thịnh Vân Dương, sau đó hoảng loạn đá mạnh kẻ nọ ra xa.
“Ngươi nói bậy bạ gì thế?! Phụ thân hài tử rõ ràng là Vân Dương ca ca, ngươi là thứ gì mà dám mở miệng sằng bậy?”
Tống Hạc Miên nhìn sắc mặt nửa tin nửa ngờ của Thịnh Vân Dương, mỉm cười nhàn nhạt:
“Hắn là mã phu trong phủ họ Lâm một năm trước có tư tình với tiểu thư nhà ấy. Ba tháng trước, để lại mầm thai.”
“Lâm tri phủ không cam lòng gả con gái cho mã phu, lại sợ bại hoại danh tiếng khuê môn, cho nên…”
— cho nên mới đem Lâm Thiển Tuyết, vốn định tiến cung làm phi, gả vội cho Thịnh Vân Dương.
Chương 9
Sắc mặt Thịnh Vân Dương chợt trắng bệch như tro tàn.
Lâm Thiển Tuyết òa khóc, nhào vào lòng hắn:
“Vân Dương ca ca! Hắn là do Ôn Ngọc mua chuộc để vu oan cho thiếp! Thiếp không có! Chàng phải tin thiếp không có!”
Nhưng Thịnh Vân Dương lại lặng người đẩy nàng ra.
Hồi tưởng từng đoạn ký ức cũ, hắn chợt phát hiện nhiều chi tiết xưa nay chưa từng để tâm.
Từ trước đến nay, luôn là hắn quấn quýt theo sau Lâm Thiển Tuyết, còn nàng thì luôn hờ hững, thậm chí chưa từng thèm nhìn hắn bằng ánh mắt tử tế.
Hắn biết, Lâm đại nhân nuôi dưỡng nàng thành tài cầm kỳ thư họa, vốn là để đưa nàng vào cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ…