Chương 1 - Nữ Nhân Làm Hoàng Đế
Ta là nữ nhân, vậy mà lại phải làm hoàng đế, thậm chí còn cưới một vị hoàng hậu đoan trang, xinh đẹp.
Hai mươi năm trước, mẫu phi chỉ dạy ta làm sao để nhẫn nhịn mà sống sót, chứ chẳng ai dạy ta cách trị quốc làm vua cả.
Lên triều thì bị đám đại thần chỉ thẳng mặt mắng chửi, hạ triều thì nhìn đống tấu chương mà hoa cả mắt, chẳng hiểu mô tê gì.
Hoàng hậu cuối cùng cũng chịu hết nổi.
“Bệ hạ, người phê đi chứ. Mấy kẻ này không xử tội, để dành đón Tết chắc?”
Luận chuyện làm Hoàng đế, nàng quả thực giỏi hơn ta nhiều.
Ta vội vàng tránh khỏi long vị.
“Ái hậu tôn quý, nàng làm đi, cái chỗ này đáng ra nên là của nàng mới phải.”
1
Mẫu phi ta trời sinh nhát gan, chuyện lớn gan nhất đời bà chính là vì cầu sinh mà bịa chuyện ta là hoàng tử.
Từ khi lời dối trá thoát ra, ta còn được ghi tên vào ngọc điệp, bà liền hối hận.
“Sớm biết thế, ta tình nguyện vào lãnh cung.”
Đây là câu bà hay nói nhất.
Bà thà trốn ở lãnh cung, lén dùng bạc ngoại tổ ban cho để hối lộ thủ vệ mà sống qua ngày, cũng không muốn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một ngày bị phụ hoàng phát hiện ta là nữ nhi, rước lấy tội tru di cửu tộc.
Vì tội vạch trần quá lớn, bà dặn ta phải ngoan ngoãn, ngàn vạn lần chớ mơ đến ngôi vị hoàng đế.
Bà nói, “Mẹ con ta cứ thế mà sống qua ngày, đợi khi có huynh trưởng nào đăng cơ làm vua, con sẽ bị ném ra nơi xa xôi làm một nhàn vương, vậy là vạn sự đại cát rồi.”
Tốt nhất là bị đày tới phương Bắc, nơi ngoại tổ cư trú, đến lúc đó có ông cùng các cậu che chở, ăn uống không lo.
Nhưng mẹ con ta đợi mãi, đợi đến khi Thái tử và Đại hoàng tử tranh đấu đến lưỡng bại câu thương, đều mất mạng.
Đợi đến lúc Tam hoàng huynh bức cung tạo phản, mẫu phi vì muốn tạo chút ấn tượng tốt mà xông lên đỡ một kiếm cho phụ hoàng.
Chỉ một cái chắn đó, phụ hoàng liền cảm động, không ngờ trong thâm cung còn có người thực tâm yêu thương ông.
Đặc biệt là khi đích thân nhi tử còn đang phía trước hô giết hô chém, lớn tiếng mắng chửi ông đủ điều tệ hại, mẫu phi lại ôm chặt ông như vậy, quả là cảm thiên động địa.
Thật ra mẫu phi là bị dọa sợ, dính một kiếm, bà cũng sợ chứ.
Phụ hoàng cảm động, lập tức giết Tam hoàng huynh vong ân bội nghĩa, rồi lập ta làm Thái tử.
Khi ấy ta cùng mẫu phi sợ đến đứng không vững.
Quả thực là muốn lấy mạng người rồi, tổ tiên nhà họ Tiêu chắc cũng sắp đội nắp quan tài dậy mất!
Thế nhưng truyền ra ngoài lại là: Dung phi cùng Tứ hoàng tử vui mừng đến mức tay múa chân bay.
Rõ ràng là mẹ con ta run lẩy bẩy, có phải mừng rỡ gì đâu!
Là một kẻ sống qua ngày giả làm hoàng tử, hai mươi năm đầu đời ta chỉ học cách sống mòn, hoàn toàn chẳng biết gì.
Phụ hoàng vội vàng truyền dạy, dẫn ta làm quen sơ lược quy trình làm hoàng đế rồi theo tiên tổ mà đi.
Người bảo ta thiên tính nhân hậu, tất sẽ là một minh quân thương dân như con, khiến liệt tổ liệt tông yên lòng.
Ta cúi đầu cười gượng.
Phụ hoàng ơi, người xuống dưới mà bị tổ tông đánh thì đừng lên tìm ta, nữ nhi sẽ đốt nhiều vàng mã cho người.
2
Quốc gia không thể một ngày vô chủ, quân vương không thể không có hậu, sau khi phụ hoàng băng hà, ta đăng cơ cưới vợ, mọi sự đều tiến hành thần tốc.
Đêm đại hôn, ta đỏ mặt nhìn hoàng hậu, lại sờ sờ gương mặt mình.
Ta có hơi sợ.
Một là chột dạ, nữ nhân và nữ nhân làm sao động phòng?
Hai là thực sự sợ, sợ nàng đánh ta.
Nàng thật sự từng đánh ta.
Là một hoàng tử không thể tranh vị, ta đành phải có một đám bạn bè chơi bời, hai đệ đệ của hoàng hậu cũng nằm trong đó.
Giữa đường nàng chặn lại, đuổi huynh đệ mình về nhà đọc sách, ta liền nói thời gian tốt đẹp như vậy, đọc sách gì chứ, phải kịp thời hưởng lạc.
Bạn bè ta thì nói đàn bà nên về nhà thêu thùa, đừng quản chuyện nam nhân.
Là một kẻ nhà có gia thế nhưng chẳng ra gì, hắn đúng là không đáng để kết giao.
Ta thật chẳng muốn chơi với hắn chút nào.
Khi đó ta khá bối rối, nhưng thân là kẻ chẳng biết lễ nghĩa, chỉ đành cười hùa theo bọn họ.
Sau đó nàng cho ta một bạt tai: “Thân là hoàng tử, lại ngu xuẩn vô trách nhiệm đến thế sao?”
Ta mất hết thể diện, nghẹn ra một câu hung hăng:
“Ngươi cứ đợi đó, bản vương hồi cung sẽ lập tức xin chỉ thánh cưới ngươi, để ngươi cũng trở thành kẻ ngu ngốc như bản vương đây!”
Nào ngờ nàng lại cho ta thêm hai cái tát, vẫn chưa hả giận, còn đá ta hai cước.
Ta trở về mách lẻo với mẫu phi, mẫu phi bảo ta đáng đời:
“Diễn vai công tử bột quá đạt, làm rất tốt. Như vậy thì chẳng còn tiểu thư khuê các nào dám gả cho con, quá tốt rồi.”
Ta mặt mày ủ ê:
“Nhưng lúc ấy con đã buột miệng nói sẽ xin chỉ cưới nàng.”
Theo kế hoạch của chúng ta, thì ta là phải đi làm hòa thượng kia mà.
Mẫu phi phất tay:
“Không sao, hạng công tử bột như con nói gì cũng chẳng ai xem là thật. Nói vậy, phụ hoàng con nhất định còn sẽ mắng cho một trận. Ha ha, làm tốt lắm.”