Chương 6 - Nữ Nhân Gả Cho Thái Tử Lười Biếng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

22

Về tới Đông cung, ta lập tức bắt tay vào hành động.

Canh giờ đầu tiên, ta viết năm bài hịch văn, luận chứng rằng lũ lụt phá hoại lăng tẩm là thiên ý cảnh báo đức hạnh hoàng thượng có thiếu, nếu đổ lỗi cho bộ Công thì sẽ làm nản lòng quan viên thiên hạ.

Canh giờ thứ hai, ta nói bụng đau dữ dội, ép Đô úy Ngự Lâm quân gọi Thái y.

May sao vị Đô úy Ngự Lâm hôm ấy chính là Đại công tử nhà họ Tôn, mà Tôn nhị tiểu thư lại là một trong những hảo tỷ muội của ta.

Canh giờ thứ ba, Thái y ôm theo ngân phiếu ngàn lượng rời đi, nói cần hội chẩn Thái y viện, gọi thêm Thái y khác tới.

Canh giờ thứ tư, bài hịch văn đã được sao thành hàng chục bản, bắt đầu lan truyền khắp trà lâu, tửu quán trong kinh thành.

Canh giờ thứ năm, ta xoa cổ tay đau nhức, quyết định nghỉ một lát.

Sau đó lại đi dụ dỗ đe dọa Ngự Lâm quân.

Đại công tử họ Tôn bị ta quấy rầy đến không chịu nổi, cuối cùng cũng đồng ý cho xe ngựa trong phủ ra ngoài mua cỏ cho ngựa ăn.

Tới canh giờ thứ sáu, kế hoạch của ta bị phá hỏng.

Bởi vì Nhị hoàng tử tới.

Lửa giận bốc lên tận óc.

Nhị hoàng tử chẳng nhận ra gì, mỉm cười hỏi:

“Thần đệ chuẩn bị vào cung, cũng muốn vì công tử Trình cầu tình, hoàng tẩu có gì cần nhắn với hoàng huynh không?”

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u bị mây che:

“Giữa chín ngày rét đậm, hoàng huynh quỳ ngoài ngự thư phòng cũng thật khổ sở, chỉ sợ chưa đợi được thánh chỉ giáng xuống đã lạnh chết rồi.”

Ta không nhịn nổi nữa:

“Ngươi không thấy xấu hổ à?”

Nhị hoàng tử cười càng rạng rỡ:

“Thật không cần sao? Nhìn trời hình như sắp có tuyết rồi.”

Ta phẫn nộ quay đầu vào điện lấy lò sưởi tay và áo choàng.

Hắn nhận lấy, vậy mà chẳng nói gì thêm, xoay người bỏ đi.

23

Hai ngày sau, Đô úy họ Tôn báo tin, công tử Trình bị đổi tội danh thành lưu đày.

Tiêu Hàm Dật mang cơn sốt cao quay về Đông cung, phải năm ngày sau mới có thể ngồi dậy.

Quý phi sai Nội vụ phủ thu hồi toàn bộ người trong cung được phái tới, thu xong rồi Đông cung chỉ còn bà Lưu, Đại Xuân và công công Triệu, ngay cả đầu bếp cũng không để lại, nói là sẽ đưa cơm tới.

Làm như ta dám ăn đồ nàng ta đưa không bằng.

Ta đành bảo Đại Xuân mỗi ngày ra ngoài mua thực phẩm, tự tay nấu nướng.

Nhưng chẳng mấy chốc, nguy cơ lớn hơn lại kéo tới.

Đô úy họ Tôn bị điều đi.

Người mới tới là Giáo úy Ninh, biểu đệ của Quý phi.

Đông cung hoàn toàn bị vây thành thùng sắt.

May mắn thay, ta vốn đã có dự liệu, trước đó đã bảo Đại Xuân không chỉ mua đồ ăn, còn mua về rất nhiều hạt giống lúa mì và rau.

Hiện tại trong kho còn lại gạo, bột, thịt muối… có lẽ đủ ăn đến khi chúng ta trồng được lúa.

“Lúc đến một tiệm ở Đông thành, chủ quán bỗng hỏi nô tài có phải người Đông cung không.” Đại Xuân bẩm báo.

Ta thót tim:

“Bị phát hiện rồi à? Đồ mua từ chỗ đó đâu?”

Đại Xuân lấy ra một túi, nghi hoặc đưa ta:

“Chủ quán nói, đây là huynh đệ hắn đi Phúc Kiến du ngoạn mang về.

“Hình như gọi là dây khoai, là giống cây từ Tây Dương, nhờ mang đến cho muội muội ở Đông cung.”

“Hắn còn tặng cả xe gạo, bột, dầu, không thu lấy một xu.”

Ta bỗng òa khóc không ngừng.

Vừa khóc vừa xách bao dây khoai ấy, đếm hết hạt giống trong kho.

Rồi ra vườn, đo lại các ô đất vốn dùng trồng hoa, chia thành ba mươi hai mảnh.

Sau khi phân biệt rõ mặt trời và bóng râm, ta đánh dấu từng mảnh bằng vải.

Cuối cùng khóc cũng đủ rồi.

Ta quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Hàm Dật đứng trong ánh hoàng hôn, sắc mặt trắng đến phát sáng.

Ta xấu hổ che mắt, hỏi hắn:

“Chuyện gì?”

Tiêu Hàm Dật mỉm cười với ta:

“Cơm chín rồi, ta tới gọi nàng.”

Hắn không hỏi ta vì sao khóc, cũng như hôm đó khi tỉnh dậy nhìn thấy ta, cũng chẳng hỏi vì sao ta không đi.

Ta rất hài lòng, vì cả hai câu ấy, ta đều không biết trả lời thế nào.

“Hôm nay ta học công công Triệu làm vài món, có ăn không?” Hắn chỉ hỏi vậy.

“Đương nhiên là ăn rồi.” Ta đáp.

24

Tối đó vì mắt quá mỏi nên ta ngủ sớm, chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng động xào xạc.

Sáng hôm sau khi ta thức dậy thì sững sờ tại chỗ.

Vườn hoa mà ta đã khoanh đất hôm qua toàn bộ đều đã được cày xới qua một lượt.

Dựa theo kinh nghiệm thời thơ ấu ở điền trang mà nhìn, thì cày cũng khá tốt.

Sau khi kinh ngạc, ta nhanh chóng bắt đầu rắc hạt giống rau.

Khi gieo tới luống thứ năm thì Tiêu Hàm Dật tới.

Hắn quan sát ta một lúc, bắt chước động tác của ta rồi cũng bắt tay làm.

Ta không ngẩng đầu hỏi:

“Đêm qua ngủ ngon chứ?”

Tiêu Hàm Dật: “Ngon lắm.”

“Trong vườn gió lớn lắm phải không?”

“Hẳn là cũng tàm tạm.”

Hắn phản ứng lại, nhếch môi cười:

“Nàng xót ta à?”

Ta: “Mới nửa tháng thôi, thân thể chàng còn chưa hoàn toàn hồi phục, về sau không được lao lực như vậy nữa. Còn nữa, sao chàng nói chuyện bây giờ lại…”

Tiêu Hàm Dật vừa cúi đầu lấp đất vừa hỏi:

“Nàng thích ta à?”

Ta: “……”

Ta nhịn không được ném một nắm đất về phía hắn:

“Tiêu Hàm Dật, não chàng bị sốt tới hỏng rồi à!”

Tiêu Hàm Dật giơ tay áo lên đỡ rất lanh lẹ:

“Hôm đó ta nói rồi mà, là ta thích nàng.”

Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của ta, lại làm ra vẻ buồn bã:

“Lý Chi Tuyết, đó là lời trăn trối của ta đấy, nàng không coi là thật sao?”

Ta vốn không chịu nổi bộ dạng đó của hắn, liền ngượng ngùng thu tay lại, nhỏ giọng nói không thành tiếng:

“Ta cũng đã nói từ lâu rồi mà.”

Tiêu Hàm Dật không chịu buông tha:

“Nói gì cơ?”

Ta hét lên:

“Ngày tuyển tú ta đã nói rồi, còn nói trước mặt tên đệ đệ hỗn đản của chàng hai lần cơ đấy, chàng điếc à!”

Tiêu Hàm Dật vượt qua luống rau, tiến tới trước mặt ta, ánh mắt hắn lấp lánh trong ánh sớm mai.

“Vậy để ta cũng nói lại một lần nữa.”

“Lý Chi Tuyết, ta thích nàng. Thích rất nhiều.”

Ta hơi muốn ôm hắn một cái, nhưng tay ta dính đầy đất.

Vì vậy ta ngẩng đầu, trong ánh mắt không dám tin mà lại rực rỡ của hắn, hôn lên đôi môi kia.

“Ta cũng vậy.

“Tiêu Hàm Dật, ta vui lòng chàng, từ rất lâu rồi.”

“Xì, ta mãi mãi hơn chàng một lần.” Ta lại nói.

25

Khi thu sang năm đó, kho thóc nhà ta vẫn đầy ắp.

Trong năm mẫu đất của khu vườn, có hai mẫu trồng lúa mì, số còn lại trồng khoai, các loại rau, và cả cải dầu, vừa khéo chia nhau mỗi người một mẫu, thay phiên nhau làm cỏ bón phân.

Công công Triệu và bà vú Lưu vốn đều là nông dân trước khi vào cung, tự nhiên trở thành sư phụ của chúng ta.

Đại Xuân từng nuôi ngựa trong quân, tay nghề trồng trọt cũng tạm ngang với ta.

Về phần Tiêu Hàm Dật, ta thường lo hắn không phân biệt nổi mầm non với cỏ dại, có một thời gian dài ta cấm hắn làm việc nhổ cỏ.

Nhưng Tiêu Hàm Dật rất nhanh đã chứng minh được bản thân.

Hắn lật trong thư phòng ra mấy cuốn “Nông Tang Thông Quyết”, còn có “Bách Cốc Phổ”, tranh thủ đọc mỗi khi rảnh, cố dùng lý luận để vượt qua bọn ta.

Lúc này ta mới phát hiện, khả năng đọc sách của hắn chẳng hề kém cạnh ta.

Chỉ trong vài ngày, hắn đã tự mình mày mò đốt tro củi, đem bón cho khoai.

Lòng hiếu thắng của ta lại bị khơi dậy.

Ta thức đêm đọc “Khai Nguyên Chiêm Kinh”, “Tướng Vũ Thư”, mỗi tối đều ngắm sao trời để đoán hôm sau có mưa không.

Nhưng kỹ năng này quả thật rất khó nắm bắt.

Sau vụ thu hoạch, mưa ở kinh thành thường tới bất chợt.

Khiến mỗi lần ta phơi lúa đều cực kỳ lo lắng.

Tiêu Hàm Dật an ủi ta:

“Không sao, thật sự không thu được thì ăn đồ Nội vụ phủ gửi tới vậy. Dùng ngân châm thử kỹ vài lần là được.”

Vậy nên ta cho hắn xem suất cơm do Nội vụ phủ gửi tới.

Tiêu Hàm Dật:

“Ọe, cái quái gì vậy, ọe——”

Hắn lại an ủi lần nữa:

“Cùng lắm thì, trong Tĩnh hồ vẫn còn cá mà.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)