Chương 3 - Nữ Nhân Gả Cho Thái Tử Lười Biếng
Sắc mặt Nhị hoàng tử chợt trắng bệch, nhưng khiến ta bất ngờ là, trong đó lại không có chút giận dữ nào.
Hắn im lặng một lúc, rồi lại khôi phục vẻ thản nhiên như mây gió, mỉm cười tiếp tục nghe ta mắng.
“Nếu ngươi muốn đem lời ta nói hôm nay đi mách Quý phi nương nương, cứ việc.”
“Chỉ là ta khuyên Nhị điện hạ một câu.”
“Huyết mạch tương liên, chưa chắc đã là người thật lòng với ngươi.”
“Nếu còn coi mình là người, thì nên sống vì chính mình.”
Ta để lại câu ấy, xoay người đi về hướng ra cung.
Khóe mắt lại liếc thấy có người lặng lẽ bước theo.
Ta theo bản năng tưởng Nhị hoàng tử lại giở trò, mang theo vài phần tức giận quay đầu.
Không ngờ lại là Thái tử.
Hai người bọn họ dáng người tương tự, chỉ cách nhau mười bước, đứng trong làn gió nhẹ bên hồ.
Như một bức tranh công bút đẹp đẽ, lại rối rắm không dứt.
Một lúc lâu, nghe thấy Nhị hoàng tử khẽ thở dài:
“Thần đệ chúc hoàng tẩu và hoàng huynh, cầm sắt hài hòa, bạc đầu giai lão.”
Còn Thái tử bước đến bên ta, vẫn không nói dư một lời:
“Ta tiễn nàng.”
10
Ngày thành thân với Thái tử, ta lại nhớ đến lời chúc của Nhị hoàng tử.
Ta rất nghi ngờ, hắn kỳ thực là đang châm chọc.
Bởi vì hôm thành thân, trời kinh thành đổ mưa như trút.
Ta vừa bước lên xe giá của Đông cung, bên ngoài liền sấm sét vang trời.
Trong tiếng kinh hô của mọi người xung quanh, ta một lần nữa nhận rõ hiện thực.
Ngay cả Khâm thiên giám cũng bị Quý phi khống chế, chọn ra được ngày hoàng đạo thế này, Thái tử thực sự xong rồi.
Vừa bước xuống kiệu hoa, chưa đi được mấy bước, ta đã phải quay đầu tìm thị nữ: “Ô, dù đâu? Dù!”
Nữ quan trong cung quát khẽ: “Thái tử phi giữ im lặng!”
Chỉ vài bước ấy, giày thêu dưới chân ta đã ướt đẫm.
Tấm khăn voan lụa che đầu dán chặt lên mắt, bốn phía chỉ còn bóng tối.
Vẫn không ai cầm dù cho ta.
Mà từ cửa phủ tới chính đường, còn phải đi những ba mươi trượng.
Ta nhanh chóng nghĩ ra cách, giơ cao chiếc quạt trong tay, nhẹ nhàng hất lên một tấc khăn voan, dò dẫm bước ra một bước.
Trong ánh sáng đỏ phản chiếu, bất chợt xuất hiện một bóng người.
Hình như là từ xa xa chạy về phía ta.
Sau lưng có người đuổi theo hắn, vừa la “Không hợp quy củ”, vừa muốn che dù cho hắn.
Chờ đến khi hắn lội nước chạy tới trước mặt ta, xin lỗi một tiếng rồi bế bổng ta lên,
ta mới nhận ra người chạy đến là Thái tử.
Trên đầu mưa đã ngừng.
Chỉ còn ta bị treo lơ lửng trong vòng tay ướt lạnh ấy.
Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng.
11
“Điện thất đã chuẩn bị nước nóng.” Thái tử nói ngắn gọn.
Ta đáp: “Đa tạ.”
Hắn bình thản đáp: “Không khách khí.”
Vào tới điện thất, hắn đặt ta xuống, chỉ vào bộ y phục xếp gọn trên bàn.
Bên cạnh y phục, còn có trà, điểm tâm.
Thậm chí còn có màu nước và giấy tuyên.
Hắn không nói thêm gì nữa.
Xoay người rời đi.
Rất khó để miêu tả cảm giác được tắm nước nóng sau khi dầm mưa, rồi thay sang quần áo khô ráo, như thể được cứu rỗi vậy.
Sau khi tắm xong, long phụng sàng đã được trải sẵn chăn mềm.
Sờ vào thì thấy là vải rất thoải mái, mùi thơm phảng phất như có ánh nắng.
Ta không dám tin hỏi lão bà bà hầu hạ bên cạnh: “Ta có cần ra tiền sảnh tiếp khách không?”
Bà ấy cụp mắt, trông có vẻ mệt mỏi: “Không cần, cũng chẳng có mấy ai tới.”
“Thái tử phi nếu không có gì sai bảo, nô tỳ xin lui.” Bà ấy lại nói sau một lúc.
Ta: “Ờ… không có.”
Bà ấy như trút được gánh nặng mà rời đi.
Ta ngồi nghiêm chỉnh một lúc.
Sau đó thử nằm lên chiếc giường lớn ấy.
Trên giường có ba chiếc gối mềm.
Ta vô thức tựa lên đó.
Chẳng bao lâu lại cầm lấy quyển thoại bản đặt đầu giường, vừa đọc vừa cảm thấy buồn ngủ.
Đến khi ta tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm ngửa.
Trời đã sáng rõ.
Mà bên cạnh trên sạp, vẫn còn một người.
Thái tử nằm ở đó, hô hấp đều đều, ngủ rất yên bình.
12
Ta hoảng hốt nhảy dựng dậy, chạy về phía cửa điện:
“Giờ nào rồi, có trễ giờ vào cung dâng trà không? Ta ngủ quên rồi sao?”
Thái tử vô thức nhích người, nhường ra một chỗ.
Ngoài cửa vẫn là lão bà bà đêm qua.
Bà chậm rãi đáp: “Giờ Tỵ rồi.”
Ta chấn động: “Trong cung có ai đến thúc giục chưa? Quý phi thì sao?”
Thái tử động đậy, rốt cuộc cũng tỉnh.
“Không sao đâu, phụ hoàng chắc cũng quên rồi.” Hắn từ tốn nói.
“Quý phi có sai người đến, ta nói hôm qua dầm mưa nhiễm phong hàn, đã đuổi đi rồi.”
Hắn xoay người, tránh khỏi ánh sáng, nhắm mắt hỏi:
“Nàng đói không? Ta bảo người mang cơm.”
Ta vẫn chưa hoàn hồn: “Vậy hôm nay không có việc gì à?”
Thái tử: “Ừm.”
Sau khi dùng xong bữa sáng, ta quay lại điện thất, Thái tử vẫn đang nằm.
Ta có chút lo lắng hỏi lão bà bà họ Lưu: “Điện hạ thật sự bị phong hàn à?”
Bà Lưu: “Điện hạ vốn dĩ như vậy.”
Ta nghi hoặc không hiểu: “Như vậy là như thế nào?”
Rất nhanh, ta liền hiểu rõ.
13
Trước bữa trưa ta tới thư phòng luyện năm trang bia thác, lúc quay về điện thất, Thái tử vẫn nằm đó.
Ta ngại đánh thức hắn.
Ăn xong trưa, ta đi dạo nửa vòng bờ tĩnh hồ Đông cung, ghé qua vườn quýt, còn múa một bài kiếm vũ.
Sau khi tắm rửa xong trở lại, Thái tử đã tỉnh.
Hắn nửa nằm đọc thoại bản.
Ta cảm thấy mình có lẽ nên ngồi cùng hắn một lát.
Vì vậy ta tới thư phòng lấy quyển “Tề Dân Yếu Thuật”, ngồi đọc trong phòng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ sau ta đọc xong hai chương, phát hiện Thái tử đã lại nhắm mắt.
Ta lại ra ngoài dạo nốt nửa vườn còn lại.
Tới bữa tối Thái tử cuối cùng cũng dậy.
Khi phát hiện khẩu phần ăn của hắn chưa bằng một nửa của ta, ta rốt cuộc không nhịn được hỏi:
“Điện hạ vẫn ổn chứ?”
Thái tử đặt thìa xuống, nghiêm túc ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Ta nhìn kỹ đôi mắt lạnh nhạt như lưỡi dao cắt kia, do dự hồi lâu, cuối cùng không thốt ra được câu kia.
“Chỉ cần điện hạ không sao là tốt rồi.” Ta nói.
Ta âm thầm nghĩ, hẳn là vì mấy năm gần đây đột ngột bị thất sủng, tâm tình u uất mới ra nông nỗi này.
Thật khiến người ta thương xót.
Ta lại bắt đầu trong lòng mắng chửi Hoàng đế.
Có một vị trưởng tử đẹp như vậy mà không biết quý, lại đi sủng tên Nhị hoàng tử bụng dạ xấu xa, thật là mù mắt mù tâm!
“Cô nương là đang nói chuyện hôm qua dầm mưa sao?” Thái tử giọng đều đều nói. “Không sao.”
Thái giám hầu hạ Thái tử là Triệu công công đột nhiên lên tiếng.
“Thái tử phi chưa biết đó thôi.
“Chỉ ba tháng trước, điện hạ vô duyên vô cớ bị phạt quỳ dưới mưa trước Thái Hòa điện hai canh giờ, ôi, giờ tinh thần sa sút, e là để lại di chứng rồi.”
Lòng ta lập tức cháy rực vì xót xa: “Điện hạ——”
Thái tử nghi hoặc nhìn bọn ta: “Ta tinh thần sa sút sao?”
Triệu công công: “……”
Ta: “……”