Chương 1 - Nữ Nhân Gả Cho Thái Tử Lười Biếng
Ta là nữ nhân may mắn nhất kinh thành, vậy mà lại gả cho một vị Thái tử đã bị thất sủng từ lâu.
Hắn không thích lên triều, cũng chẳng thích ra khỏi cửa, mỗi ngày có thể nằm lỳ tám canh giờ không nhúc nhích.
Ai ai cũng nói Đông cung chẳng còn cứu vãn nổi nữa, ta thì nhất định không tin tà:
“Điện hạ, người trẻ như vậy sao còn ngủ nổi? Mau dậy mà tranh đoạt ngôi vị đi chứ!”
Nhưng hiển nhiên, nỗ lực lại dẫn tới tai hoạ.
Sau khi bị Hoàng đế ra lệnh giam lỏng, ta tuyệt vọng đến mức ngã đầu xuống là ngủ luôn.
Thái tử lại không ngủ nữa.
Không chỉ vậy, hắn còn đem toàn bộ đất đai trong Đông cung ra cày xới sạch một lượt.
Ta bật dậy cái rụp.
Không được, đã trồng trọt thì ta cũng phải đứng đầu!
Đông cung chuẩn bị tuyển phi.
Chỉ sau một đêm, các tiểu thư danh giá trong kinh thành đồng loạt lâm bệnh”.
Thế nhưng phụ thân ta lại đưa ta vào cung.
Toàn kinh thành đều biết rõ, Hoàng đế đã sớm có ý định đổi người kế vị Đông cung.
Các thế gia cho dù không quan tâm đến tính mạng nữ nhi, cũng không dám đánh cược cả gia tộc mà nhảy vào vũng nước đục này.
Phụ thân ta dám.
Nhà họ Lý đã suy bại ba đời. Phụ thân ta không cam lòng chỉ làm một vị ngũ phẩm Ngự sử, liền đánh chủ ý làm quốc trượng.
Thúc phụ còn đứng một bên đổ thêm dầu vào lửa: “Tài danh của Chi Tuyết từng được tiên hoàng hậu tán thưởng, ắt hẳn có thể được chọn. Nếu có biến số trong chuyện Thái tử, ta sẽ về đầu quân cho Quý phi và Nhị hoàng tử, bảo đảm đại ca bình an.”
Phụ thân ta vỗ tay cười lớn: “Phải đó.”
Ta bị bọn họ ngu ngốc đến mức không còn lời nào để nói, xoay người bước lên xe ngựa tiến cung.
Phụ thân còn đuổi theo sau hô lớn: “Nếu không biểu hiện cho tốt, thì cẩn thận tiền thuốc của nương ngươi đấy!”
Hừ, nương ta.
Vị kế mẫu kia hại chết sinh mẫu của ta, còn giả vờ từ ái, lừa ta mười bảy năm trời?
Ta dựa người vào xe ngựa lắc lư, nhịn không được bật cười khẽ.
Tường son đỏ thắm của hoàng cung dần hiện trước mắt, cao ngất tận mây, âm thầm đối mặt với ta.
Làm Thái tử phi cũng tốt.
Ngày nào Thái tử thực sự bị phế, lại càng tốt hơn.
Cả đám người thối nát này, ta sẽ cho các ngươi nổ tung hết.
2
Trường tuyển tú lần ấy chỉ kéo dài nửa canh giờ.
Vì số người tham gia thật sự quá ít.
Trước ta, nhị tiểu thư nhà Thượng thư bộ Lại – cô nương họ Trương được gọi lên.
Hoàng đế tùy ý hỏi: “Biết chút tài nghệ nào không?”
Cô nương họ Trương dập đầu: “Tiểu nữ bất tài.”
Hoàng đế chờ nốt vế sau: “Ừm?”
Cô ta nói: “Tiểu nữ thật sự bất tài.”
Quý phi bên cạnh tiếp lời: “Vậy thì thôi vậy.”
Cô nương họ Trương như trút được gánh nặng mà lui xuống.
Quý phi lại dịu dàng gọi thêm vài vị cô nương khác lên.
Một người nói mình không biết chữ, một người giả nói lắp.
Còn một người khi đứng lên thì chân trái vấp chân phải, kêu “ái da” một tiếng rồi xin về phủ luôn.
Ta nhịn không được len lén liếc sang sắc mặt Thái tử.
Bị người ta chê bai đến mức này, thật khó mà không tức giận đi.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn xong ta liền không thể dời mắt.
Nguyên nhân có hai.
Một là Thái tử thật sự quá tuấn tú.
Tuấn tú đến mức khiến ta không sao hiểu nổi, vì sao hắn lại bị thất sủng.
Hai là… hắn hình như… đang ngủ.
3
Ngón tay chống cằm kia vừa thon dài vừa trắng trẻo, lông mi dày rậm dưới ánh nắng óng ánh ánh vàng, khẽ rung rung.
Sau đó khép lại hoàn toàn.
Ta nhận ra một sự thật chấn động.
Thái tử đang ngủ gật trong chính yến tiệc tuyển phi của mình.
Ta ngắm gương mặt tựa tiên nhân đang say ngủ kia, bất giác ở trong lòng biện hộ thay hắn:
Ắt hẳn là vì chính vụ quá bận rộn, nên mới không chống đỡ nổi đây mà.
Nhắc nhở hắn một chút cũng tốt.
Chẳng ngờ đúng lúc này, thái giám lại gọi tên ta.
Quý phi giới thiệu với Hoàng đế: “Đây là Chi Tuyết, đích nữ của Ngự sử Lý đại nhân, vốn có tiếng tài danh.”
Nàng ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “có tiếng tài danh”.
Lại còn liếc ta một cái đầy cảnh cáo.
Hoàng đế ồ một tiếng: “Cuối cùng cũng có người đủ tư cách làm chính phi rồi.”
Quý phi dịu dàng xoay người hỏi ta: “Chi Tuyết có thích Thái tử không?”
Ta: “…”
Không phải đưa điểm trắng trợn thế này chứ?
4
Sau lưng bỗng có tiếng nói vang lên, nhàn nhạt gọi: “Phụ hoàng.”
Quay đầu nhìn lại.
Thái tử vậy mà đã tỉnh.
Không những tỉnh, hắn còn đứng dậy.
“Thần nhi học nghiệp, chính vụ đều chưa tinh thông, không nghĩ đến chuyện hôn phối.”
Hoàng đế cười lạnh: “Trẫm có hỏi ngươi ý kiến sao?”
Ánh mắt Thái tử cụp xuống, lập tức quỳ xuống rất thuận thục: “Thần nhi đã phát nguyện không cưới, để cầu phúc cho xã tắc——”
Hoàng đế vung tay muốn ném chén trà về phía hắn: “Câm miệng!”
Quý phi vội đưa tay ngăn lại.
Nhưng ta lại nhìn thấy rõ ràng, nàng ta kín đáo đẩy khẽ khuỷu tay của Hoàng đế một cái.
Chén trà “choang” một tiếng vỡ ngay trước mặt ta và Thái tử.
Tất cả mọi người trong ngự hoa viên đều quỳ xuống.
Ta đã không thể dùng từ kinh hoàng hay khiếp sợ để hình dung tâm trạng mình lúc này.
Còn Thái tử thì mí mắt cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng quỳ đó.
Có một khắc, ta thậm chí cho rằng hắn lại ngủ tiếp rồi.
Quý phi vừa dịu dàng xoa dịu cơn giận của Hoàng đế, vừa quay đầu tiếp tục nhẹ nhàng hỏi ta:
“Chi Tuyết có thích Thái tử không?”
Người trước mặt hơi ưỡn thẳng sống lưng, định mở miệng.
Nhưng khi nghe thấy lời ta, động tác của hắn khựng lại.
“Rất thích.” Ta dứt khoát nói.
Quý phi bật cười dịu dàng: “Bệ hạ nhìn xem, thật đúng là một đôi trời sinh.”
Hoàng đế hờ hững ừ một tiếng.
“Ban hôn.”
5
Ngày thành hôn định vào một tháng sau.
Trước đó, cách một hai ngày ta liền phải vào cung.
Theo lời Quý phi là để học quy củ, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm giữa ta và Thái tử.
Bồi dưỡng mấy hôm, ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Hôm nay ta vào Thượng thư phòng, vừa vặn gặp lúc Thái tử và Nhị hoàng tử vừa tan học.
Nhị hoàng tử thấy ta trước, mỉm cười nói:
“Hoàng tẩu an.”
Là một trong những mỹ nam nổi danh kinh thành, nụ cười ấy của hắn, lực sát thương chẳng kém gì gương mặt lúc ngủ trong nắng của Thái tử.
Ta bị hắn cười đến ngẩn ra, một lúc lâu mới đáp:
“Nhị điện hạ.”
Thái tử như hồn du phách tán lướt ngang qua chúng ta, đi ra ngoài.
Ta vội vàng đuổi theo:
“Điện hạ mạnh khoẻ chứ?”
Thái tử: “Ừm.”
Ta cố gắng tìm đề tài:
“Điện hạ hôm nay học hành có thuận lợi chăng?”
Thái tử: “Ừm.”
Nhị hoàng tử đi nhanh hơn, cũng bắt kịp chúng ta.
Hắn hỏi ta:
“Hoàng tẩu hôm nay học hành có thuận lợi chăng?”
Ta: “Buổi sáng luyện tư thế, buổi trưa thi toán bàn tính, buổi chiều học cưỡi bắn, đã có thể giương được cung nặng một thạch, mười phát trúng chín. Vừa rồi rảnh rỗi còn vẽ một bức tranh màu, nếu thích thì tặng người… hoàng huynh. Ừm, để trang trí.”
Thái tử: “Tạ ơn.”
Ta được cổ vũ, liền hỏi tiếp:
“Thái tử điện hạ khi nhàn rỗi thường thích làm gì?”
Thái tử suy nghĩ chốc lát.
Hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn ta:
“Nghỉ ngơi.”
Ta: “……”
Lúc này Nhị hoàng tử lại mỉm cười hỏi ta:
“Hoàng tẩu lúc nhàn rỗi thường thích làm gì?”
Ta: “……?”
Có gì đó sai sai!
Ta cố gắng thoát khỏi bầu không khí quỷ dị này:
“Cửa cung sắp khoá, thần nữ nên hồi phủ rồi.”
Tới cửa cung, ta vừa định lên xe ngựa, quay đầu lại thì phát hiện Thái tử đang yên lặng đứng tại chỗ.
Ta tưởng hắn đang tiễn ta, vội nói:
“Gió lớn, điện hạ không cần tiễn nữa.”