Chương 2 - Nụ Hôn Từ Người Chồng Không Thể Nói Rời

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hốc mắt tôi nóng lên, ngực nghẹn lại đau đớn, một câu cũng không nói nên lời.

Rất lâu sau, tôi mới nghẹn giọng đáp:

“Đúng… là em không nên.”

Cả đêm trằn trọc không chợp mắt, đến lúc trời vừa hửng sáng tôi đã quay về nhà họ Sở.

Vừa gặp ba, tôi nói thẳng:

“Ba, con muốn ly hôn.”

Ba tôi như đã đoán trước, chỉ khẽ thở dài, giọng ôn hòa:

“Cứ làm theo trái tim con. Dù con chọn thế nào, ba mẹ cũng luôn đứng phía sau con.”

Bờ vai căng cứng bấy lâu của tôi bỗng chốc thả lỏng.

Sự ủng hộ của gia đình khiến tôi cuối cùng cũng thở được một hơi.

Rời nhà, tôi đi thẳng đến cục dân chính, lấy một tờ đơn ly hôn.

Khi quay về, tôi gặp đúng Cố Diễn đứng trước cửa.

Anh xách theo quà biếu, khách sáo đưa cho ba mẹ tôi:

“Ba, mẹ, con đến đón Sở Sở về.”

Đang định về dọn đồ, tôi không đợi ba lên tiếng liền đáp:

“Được, đi thôi.”

Suốt đường đi tôi chẳng mở miệng, chỉ mong nhanh về đến nhà.

Nhưng xe đang chạy giữa chừng, Cố Diễn bỗng nói:

“Có một đồng nghiệp từ nước ngoài về, tiện thể đưa em gặp mặt.”

Tôi khựng lại.

Bao nhiêu năm kết hôn, anh chưa từng đưa tôi gặp đồng nghiệp, cũng rất ít khi nhắc đến tôi trước mặt người khác.

Tôi không trả lời, để mặc anh sắp xếp.

Đến phòng bao, một nhóm người đang ríu rít quanh bàn tròn, ở giữa chính là Bạch Tuyết Vi.

Tôi quay sang nhìn Cố Diễn:

“Anh đâu có nói cô ta cũng tới.”

Anh thoáng lúng túng:

“Tuyết Vi thân với mọi người, nên đi cùng luôn.”

Tôi bật cười.

Đúng rồi, ai cũng thân… chỉ có tôi là người thừa.

Đã quyết định ly hôn, tôi không muốn đôi co nữa, liền nói thẳng:

“Trong đó ngột ngạt quá, em đang mang thai không ngồi lâu được. Em ra xe đợi anh.”

Không đợi anh đáp, tôi đã xoay người rời khỏi phòng.

Vừa đi đến hành lang, tôi nghe được cuộc trò chuyện từ góc rẽ:

“Hôm nay Giám đốc Cố bao trọn cả tầng, quan hệ với đồng nghiệp kia thân thiết vậy sao?”

“Thân gì mà thân, Giám đốc Cố bao chỗ vì bạch nguyệt quang của anh ấy vừa đoạt quán quân cuộc thi điều dưỡng! Đây là tiệc ăn mừng của cô ấy.”

“Còn đồng nghiệp về nước kia, chỉ là mượn cớ mà thôi.”

Tim tôi chợt siết lại.

Thì ra là thế.

Cố Diễn đúng là dụng tâm, còn bịa lý do để tôi chịu đến đây.

Kêu vợ đến dự tiệc chúc mừng của bạch nguyệt quang — chuyện như thế mà anh cũng làm được.

Những người có mặt chẳng qua đều là nhân vật quần chúng vây quanh cô ta mà thôi.

Tôi khẽ nhếch môi, định tự gọi xe rời đi.

Vừa đến đầu cầu thang thì gặp ngay Bạch Tuyết Vi ăn mặc chỉn chu.

Thấy tôi, cô ta nở một nụ cười giả tạo, ánh mắt đầy đắc ý:

“Tôi chỉ bảo Cố Diễn muốn gặp chị, không ngờ anh ấy thật sự mời chị đến.”

“Tôi còn bảo đừng làm rình rang thế, mà anh ấy không nghe. Chị Sở chắc không để bụng chứ?”

Tôi nhìn cô ta, điềm nhiên nói:

“Vậy sao? Nhưng hình như bệnh viện cấm tổ chức tụ tập rầm rộ thế này thì phải?”

“Không biết nếu để người ta đăng lên mạng, giải thưởng của cô còn tính hay không?”

Sắc mặt Bạch Tuyết Vi khẽ thay đổi.

Cô ta liếc nhìn bụng tôi hơi nhô lên, rồi bất ngờ cong môi cười giễu cợt:

“Giải thưởng của tôi không quan trọng. Nhưng nếu đứa bé trong bụng cô mất rồi, Cố Diễn chẳng phải sẽ có lý do chính đáng để ly hôn với cô sao?”

Nói dứt câu, cô ta đột ngột giơ tay đẩy tôi —

tôi theo bản năng nắm chặt lấy cô ta —

Một cơn choáng lắc ập đến, cả hai cùng ngã nhào xuống cầu thang.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)