Chương 5 - Nụ Hôn Đầu Của Em Gái Hàng Xóm
11
Phòng khách lặng như tờ.
Hạ An lặng lẽ dọn những lon bia rỗng trên bàn.
Tôi hỏi: “Anh Hạ An, anh có thích ai rồi à?”
Tay anh khựng lại một chút, rồi thản nhiên nói: “Anh đã nói là không muốn bàn về chuyện này nữa.”
Tôi cố chấp hỏi: “Là cô gái anh đi xem mắt lần trước sao?”
“Nếu là thì sao?”
Tôi nghẹn lời, tức giận bỏ về phòng.
Dù tôi biết Hạ An chẳng làm gì sai, tôi cũng không có lý do gì để nổi giận với anh.
Nhưng tôi vẫn không kiềm chế được bản thân.
Tôi lên WeChat, vòng vo gặng hỏi Kỳ Hải.
Anh ấy nhắn lại: 【Chắc không phải cô gái xem mắt đâu, cậu ấy chỉ đi một lần, mà lần đó còn bị anh phá hỏng rồi.】
【Hôm ấy anh bị xe tông, cậu ấy tới giúp xử lý hậu quả.】
Vậy thì là ai?
Bạn nữ của Hạ An vốn đã ít, thời gian gần đây anh gần như toàn ở bên tôi.
Tôi nghĩ chắc là Kỳ Hải đoán nhầm.
Chỉ cần Hạ An chưa yêu ai, tôi vẫn còn cơ hội.
Vài ngày tiếp theo, chúng tôi nói chuyện ít đi hẳn, không khí cũng trở nên gượng gạo.
Cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi từ Diệp Trạch Thần.
Anh ta nói vừa đi học thay tiết chuyên ngành của tôi, còn giúp tôi chụp lại slide và ghi chép.
“Em ở đâu? Anh mang qua cho.”
Tôi dở khóc dở cười: “Không cần đâu, em có thể mượn bạn cùng phòng mà.”
“Không sao, anh rảnh mà.”
“Vừa hay nhà có mấy quả hồng chín, anh mang cho em một ít.”
“Làm ơn đi, cho anh làm chút gì đó đi.”
Thành ý khó từ chối, tôi đồng ý.
Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê gần khu của Hạ An.
Diệp Trạch Thần nhìn chân tôi, mặt mũi đầy áy náy.
Tôi an ủi: “Không sao đâu, sắp khỏi rồi.”
Chúng tôi nói chuyện một lúc về mấy chuyện trong trường, đến giờ cơm thì anh ta mời tôi đi ăn.
Ăn xong, anh ta đưa tôi về đến dưới khu nhà.
Vừa hay lại chạm mặt Hạ An đi làm về.
Ánh mắt Hạ An đảo qua đảo lại giữa tôi và Diệp Trạch Thần.
Diệp Trạch Thần lễ phép chào: “Chào anh ạ.”
Hạ An khẽ gật đầu.
Tối hôm đó, Diệp Trạch Thần nhắn tin cho tôi:
【Anh trai em nhìn anh đáng sợ quá, hôm nay chân anh run bần bật luôn.】
【Chắc anh ấy quý em lắm.】
Tôi nhớ lại ánh mắt buổi chiều của Hạ An… đáng sợ sao?
Tôi gõ lại: 【Ừm, anh ấy rất tốt với em.】
Nhưng, chỉ là sự quan tâm của anh trai dành cho em gái mà thôi.
12
Sau đó, Diệp Trạch Thần lại đến tìm tôi mấy lần.
Hạ An cũng từng bắt gặp, nhưng anh chẳng hỏi gì.
Một tối, khoảng mười giờ tôi mới về, anh đang ngồi trong phòng khách chờ.
Anh trông như có điều muốn nói.
Tôi thậm chí còn có chút mong chờ anh sẽ hỏi điều gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, tôi nghe thấy anh nói: “Thằng nhóc đó thích em à?”
“Đến xe điện còn không biết lái cho tử tế, chắc cũng chẳng đáng tin được bao nhiêu.”
Giọng điệu lạnh nhạt, thờ ơ ấy khiến tôi nhói tận tim.
Tôi biết anh không thích tôi, nhưng khi bị cảm nhận điều đó một cách rõ ràng đến thế, vẫn thấy đau không chịu nổi.
“Chuyện này không liên quan đến anh.”
Tôi trả lại nguyên câu từng nghe anh nói.
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi dọn đồ quay về ký túc xá, coi như giận dỗi.
Trong lòng tôi hiểu rõ, đây chỉ là một vở kịch mà tôi đơn độc diễn một mình.
Hạ An chắc chắn sẽ không để tâm đâu.
Dù sao vết thương của tôi cũng gần như đã khỏi hẳn, anh không còn lý do để chăm sóc tôi nữa.
Có một giọng nói trong lòng thì thầm: Bỏ đi thôi.
Hạ An không thích mày.
Rồi lại có một giọng khác vang lên: Mày thích anh ấy đến vậy, thật sự cam lòng bỏ sao?
Tôi giằng co với chính mình rất lâu.
Cuối cùng, vẫn không thể từ bỏ.
Dù sao, đó cũng là người tôi đã thích từ những năm tháng dậy thì.