Chương 4 - Nữ Hoàng Tinh Linh Hay Chỉ Là Dối Trá

“Thôi, mặc kệ cô ta đi. Đợi mưa đến, thế nào cô ta chẳng chạy về đây cầu xin.”

Các đồng nghiệp cũng gật đầu liên tục:

“Đúng rồi đúng rồi, đây là đảo hoang, cô ta có bản lĩnh gì đâu, không có đồ ăn thì kiểu gì cũng phải quay về tìm bọn mình thôi!”

“Chúng ta mau chuẩn bị lương thực đi!”

Tuy trong lòng Sở Tước có chút bất an, nhưng nghĩ đến chuyện ba ngày sau sẽ có tàu đến, cô ta cũng nhẹ nhõm hẳn.

Dù không tìm được vật tư đi nữa, cùng lắm thì đói nửa ngày một ngày, lên được tàu thì sẽ có đồ ăn thôi.

Còn tôi, chẳng buồn để tâm đến bọn họ nữa.

Tập tễnh hướng về phía nguồn nước ngọt, tôi định rửa sạch bùn đất bám trên vết thương.

Nhưng tôi còn chưa kịp động vào, đã bị ngăn lại.

Một đồng nghiệp đứng canh ở đó, trừng mắt đầy căm hận:

“Đây là do thư ký Sở tìm ra, loại tiện nhân như cô không xứng được dùng!”

May thay, tài nguyên trên đảo vẫn còn phong phú.

Vài năm trước, trào lưu sinh tồn nơi hoang dã từng rất thịnh hành. Rất nhiều hot blogger từng đến hòn đảo này thử sức, để lại không ít vật dụng hữu ích.

Lúc tìm kiếm nguồn nước ngọt, tôi đã để ý sơ qua những chỗ đó.

Tìm được khu vực từng là bãi rác cũ, tôi cẩn thận lựa ra được mấy chai nhựa và một cái nồi sắt.

Để tránh xa bọn họ, tôi cố ý đi ngược hướng, mất cả tiếng đồng hồ mới dừng lại ở một nơi đủ xa.

Tôi đào một cái hố cách biển mấy mét, chờ nước biển từ từ thấm vào.

Rồi lấy ra công cụ sinh tồn đa năng luôn mang theo bên người — nhỏ gọn, tiện lợi, chứa đủ loại dụng cụ cần thiết.

Loay hoay nửa tiếng, tôi rốt cuộc cũng chuẩn bị xong hệ thống chưng cất nước biển thành nước ngọt, chất củi khô bên dưới rồi châm lửa.

Chưa dừng lại ở đó, tôi còn dựng thêm một bộ thu nước khác bằng cách lợi dụng sức nóng của mặt trời để gom hơi nước.

Tài nguyên ở kiếp trước cơ bản đều bị bọn họ chiếm sạch rồi.

Tôi dứt khoát đi ngược hướng, bắt đầu chặt cây chuối rừng.

Không thể no bụng, nhưng ít ra có thể giải khát.

Bóc lớp vỏ, cắn một miếng, sợi nhựa kéo dài — vừa ăn vừa thấy vui tay.

Tôi vừa gặm vừa tìm đá để chế tạo rìu chặt cây.

Từng bước từng bước, tôi đều đã quá quen thuộc rồi.

Tìm được một nơi có thể chắn gió, tôi bắt tay vào dựng một cái lán đơn giản để trú mưa gió.

Đói quá không chịu nổi, tôi hái nấm, nhai tạm lá chuối.

Làm bẫy thì tốn quá nhiều thời gian, mà tôi lại kiệt sức, nên đành tìm vài nhánh cây, lôi kim từ bộ dụng cụ sinh tồn ra, bẻ cong làm móc câu, lắp thành một bộ cần câu thô sơ.

Tôi tìm mấy con giun đất, đập dập làm mồi.

Chuyện này với tôi quá đỗi đơn giản.

Dù sao trước đây tôi đã quay không biết bao nhiêu tập sinh tồn nơi hoang dã — toàn bộ đều là sinh tồn thật sự, không diễn.

5

Ánh chiều dần buông, gió nổi lên, mưa lớn sắp ập tới.

Sở Tước lo lắng nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài.

Để chống chọi với mưa to gió lớn, họ dùng gỗ chặn kín cửa hang, xếp thành từng lớp vững chắc.

Như vậy, dù mưa có lớn đến đâu cũng khó mà thấm vào được nhiều.

Sở Tước kéo tay Chu Tự Bạch, nhỏ giọng nói:

“Tự Bạch, hay là chúng ta đi tìm phó tổng Giang đi?”

Nếu khoảng cách gần hơn, cô ta còn có thể nghe trộm được suy nghĩ của đối phương để nắm bắt tình hình.

Nhưng bất kể cô ta cố gắng kết nối thế nào cũng đều thất bại — chứng tỏ đối phương đã vượt ra ngoài phạm vi mà cô ta có thể cảm nhận được.

Trong lòng cô ta bắt đầu hoảng loạn.

Luôn cảm thấy… có điều gì đó đã thay đổi.

Chu Tự Bạch hừ lạnh, chẳng mảy may quan tâm:

“Cô ta không phải là chuyên gia sinh tồn hoang dã à? Vậy thì cứ để cô ta sinh tồn ngoài đó đi. Sống hay chết chẳng liên quan gì đến chúng ta.”

Đám đồng nghiệp bắt đầu thay nhau an ủi, bảo Sở Tước đừng quá lo.

Sở Tước gật đầu, vẻ mặt vẫn nặng trĩu, trong lòng vô cùng bất an.

Dù vậy, nghĩ đến chuyện ngày thứ ba sẽ có tàu cứu hộ đến, cô ta cũng tạm yên lòng.

Mặt trời lặn rồi lại mọc.

Mưa lớn và gió giật điên cuồng kéo dài suốt hai ngày liên tiếp!

Không ai dám bước chân ra ngoài tìm lương thực, sợ bị gió thổi bay luôn khỏi mặt đất.

Củi đốt sắp cạn, lương thực thì gần như đã ăn sạch.

Chỗ còn lại hoàn toàn không đủ để mấy chục con người sống thêm một ngày nữa!

Sở Tước càng thêm hoảng hốt, vội vã khuyên nhủ:

“Mọi người ăn tiết kiệm chút đi, dù sao cũng phải đợi tới ngày mai tàu mới đến.”

Đồng nghiệp thì lại hoàn toàn không lo lắng, còn cười nói:

“Sợ gì chứ? Cô là Nữ hoàng tinh linh mà, ngoắc tay một cái là đồ ăn tự dâng tới nơi thôi!”

Sở Tước cắn răng, không dám phản bác, đành lặng lẽ quay vào trong.

Sáng ngày thứ ba, gió ngừng, mưa tan. Tôi bước ra khỏi căn lều tam giác mà mình dựng tạm, thở phào một hơi thật dài.

Báo cáo