Chương 2 - Nữ Chủ và Con Sói Thông Minh
Ta thở dài một hơi, cúi đầu nhìn con sói trong lòng.
Nó tựa hồ cảm nhận được áp suất thấp nơi ta, lấy lòng mà dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay ta.
Ta như bị điện giật mà giật tay lại.
Không được, không thể sờ, vừa sờ là Phó Từ sẽ có cảm giác.
Ngày tháng này chẳng còn cách nào sống nổi nữa rồi.
Để nghiệm chứng độ chân thực của đạn mạc, ta quyết định làm một thí nghiệm.
Ta tìm một cọng lông chim, khẽ khàng gãi gãi vào lòng bàn chân con sói.
Sói chẳng có phản ứng gì, chỉ lười biếng nâng mí mắt lên nhìn.
Chẳng lẽ đạn mạc là giả?
Ta không cam lòng, lại tăng thêm lực, thổi mạnh một hơi vào sau cổ con sói.
Tai nó khẽ động, vẫn không nhúc nhích.
Ngay lúc ta chuẩn bị từ bỏ, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận bước chân dồn dập.
Quản gia vương phủ đầu đầy mồ hôi chạy vào: “Vương phi! Không hay rồi! Vương gia ở thư phòng……”
Tim ta giật thót một cái: “Vương gia làm sao?”
“Vương gia đang phê tấu chương, đột nhiên…… đột nhiên bẻ gãy bút, còn ném cả chén trà đi!” Quản gia mặt đầy kinh hoảng, “Giờ đang che cổ sau phát hỏa đó!”
Ta: “……”
Chứng cứ rành rành.
Con sói này đúng là phân thân của Phó Từ.
Ta nhìn con tuyết lang mặt đầy vô tội kia, trong lòng trào dâng một cỗ tuyệt vọng.
Đây đâu phải nuôi sủng vật, rõ ràng là đang phụng dưỡng tổ tông!
Vài ngày tiếp theo, ta sống hết sức dè dặt.
Cho sói ăn, ta chỉ dám bỏ thịt vào bát, tuyệt không đút tay; tắm cho sói, ta bảo nha hoàn làm, bản thân trốn thật xa; còn ngủ thì càng không cần nói——ta đuổi nó ra ngoại thất nằm giường mềm, nghiêm cấm lên giường.
Tuyết lang hiển nhiên không quen với sự lạnh nhạt này.
Nó ngày ngày lượn quanh dưới chân ta, dùng ánh mắt ướt sũng đầy lên án nhìn ta.
Đạn mạc cũng chẳng chịu yên.
【Nữ chủ thật nhẫn tâm, nhìn sói con uất ức đến mức nào kìa.】
【Phó Từ giờ chắc cũng buồn lắm, ái thê bỗng nhiên không thèm để ý tới hắn nữa.】
【Nào phải lạnh nhạt sói, rõ ràng là lạnh nhạt trái tim Nhiếp chính vương đang khao khát được vuốt ve mà!】
Ta nhìn đám đạn mạc kia, chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau.
Chiều hôm ấy, ta đang phơi nắng trong sân, tuyết lang chẳng biết từ đâu tha về một con chuột chết, như hiến vật quý mà đặt dưới chân ta.
Ta hoảng hốt hét lên một tiếng, theo bản năng đá văng nó ra.
“Ao u——”
Tuyết lang kêu thảm thiết bay ra ngoài, đập mạnh vào giả sơn.
Gần như cùng lúc ấy, ngoài cổng viện vang lên một tiếng rên trầm thấp.
Ta cứng đờ xoay người lại, chỉ thấy Phó Từ đang che ngực, sắc mặt trắng bệch mà đứng đó.
Phía sau hắn là một đám phó tướng, lúc này đều trợn mắt há mồm mà nhìn vị chủ soái bách chiến bách thắng của mình bỗng “thụ trọng thương”.
“Vương gia!” Phó tướng hô hoán kinh hãi.
Phó Từ phẩy tay, hít sâu một hơi, ánh mắt như đao bắn về phía ta.
“Thẩm Thanh Hoan, ngươi muốn mưu sát phu quân sao?”
Ta muốn khóc mà không có nước mắt: “Thiếp…… thiếp không cố ý, là nó lấy chuột chết dọa người!”
Phó Từ sải bước đi tới, một tay xách con tuyết lang đang co giật dưới đất lên, lại liếc nhìn con chuột chết dưới đất, sắc mặt đen như đáy nồi.
“Đây là lý do ngươi đá nó?”
“Thiếp sợ chuột mà……” ta ủy khuất co rụt vai.
Phó Từ hừ lạnh một tiếng, đem sói ném cho quản gia: “Đem đi tìm đại phu xem thử.”
Sau đó hắn quay sang ta, từng bước ép sát: “Ngươi đã sợ chuột như vậy, vậy đêm nay khỏi ngủ, đem chuột trong sân này bắt sạch cho bản vương!”
Ta trợn tròn mắt: “Vương gia, người đùa sao?”
Phó Từ cong môi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Bản vương chưa từng nói đùa. Nếu bắt không sạch, đêm nay đừng mong ăn cơm.”Page Nguyệt hoa các
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.
Để lại ta rối loạn trong gió.
Đạn mạc một mảnh hoan hô.
【Hahahaha ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng trường.】
【Phó Từ đây là đang ăn giấm đi? Là giấm của một con chuột chết?】
【Không không không, là vì bị đá trúng ngực đau, giờ đòi lại công đạo đấy!】
Đêm đó, dĩ nhiên ta không đi bắt chuột.
Ta là vương phi, nào phải đội trưởng đội bắt chuột.
Ta trốn trong phòng, ôm gối mềm mà giận dỗi.
Tên Phó Từ này, thật sự là vô lý đến cực điểm!
Rõ ràng là hắn tự mình bày ra con sói chết tiệt kia để giám thị ta, giờ còn ngược lại trách móc ngược tội.
Càng nghĩ ta càng giận, nhịn không được mắng vào không khí: “Phó Từ chết tiệt! Phó Từ thối tha! Cầu cho ngươi về sau ăn mì gói không có gói gia vị! Đi nhà xí không có giấy lau!”
Đang mắng đến hăng, cửa sổ bỗng bị ai đó đẩy ra.
Một bóng đen lao vào.
Ta hoảng hốt, vừa định hô người thì thấy bóng đen ấy nhẹ nhàng đáp xuống đất, hóa thành hình người.page Nguyệt hoa các
Mượn ánh trăng, ta thấy rõ khuôn mặt kẻ đến.
Lông mày kiếm, mắt như sao, gương mặt lạnh lùng, chính là Nhiếp chính vương Phó Từ, người ban ngày còn phạt ta đi bắt chuột.
Chỉ là, lúc này hắn có chút lạ thường.
Hắn chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh, tóc có phần rối loạn, ánh mắt mê ly, hai gò má đỏ bừng bất thường.
Chết người nhất là——hắn còn xách theo con tuyết lang kia.
“Vương… Vương gia?” Ta lắp bắp mở miệng, “Ngài đây là… mộng du sao?”
Phó Từ không đáp lời, đi thẳng đến mép giường, ném con sói xuống đất, rồi cả người ngã phịch xuống giường của ta.
“Nóng…” Hắn lầm bầm, đưa tay muốn kéo cổ áo.
Lúc này ta mới phát hiện, người hắn nóng đến đáng sợ.
“Sốt rồi?” Ta đưa tay định thăm trán hắn.
Tay còn chưa chạm tới đã bị hắn túm chặt lấy.