Chương 18 - Nữ Chính Ngược Văn Lại Lên Đỉnh
“Ngươi vốn rất lương thiện! Nếu ngươi không chịu về, bọn ta sẽ diệt sạch cửu châu!”
“Diệt cái đầu ngươi!”
Nắm đấm to như nồi đất của ta nện xuống như mưa, đánh cho chúng nó lăn lóc tìm răng.
Linh thú vệ sĩ của ta ngoạm từng đứa tha đi.
“Ở ngoài trời làm chuyện bậy bạ thì có gì hay! Cút đi lao động cải tạo đi!”
“Đám các ngươi lửa dục đốt người, sức thừa năng rảnh phải không? Về mà cung cấp sưởi ấm ấy, mẹ ta nói đốt than không thân thiện môi trường!”
Đại Ngụy vốn có ba năm khắc nghiệt, giờ cũng yên ổn mà vượt qua.
“Ông ơi, sao Đại Ngụy ta có tới ba mặt trời thế ạ?”
“Hề hề, cháu không biết đâu, hai mặt trời đó là giả đấy, là mấy kẻ tu hành phạm lỗi đang cải tạo lao động đó.”
“Oa, thế chắc mệt lắm nhỉ.”
“Làm giờ hành chính chín giờ sáng đến năm giờ chiều, còn phải thay ca nữa đó, nghe nói cơm nước cũng ngon, người thường không được vào đâu! Mình có ngày lành như vậy, đều nhờ Quốc sư đấy.”
Bọn họ đều nhìn về phía ta.
Ta mỉm cười đáp lại.
Dân chúng rạng rỡ, những ngày khổ rét rốt cuộc cũng đã qua rồi.
29
“Ơ kìa ông ơi, sao mây đen kéo đến kìa?”
“Lại có tiên môn tới đánh nữa rồi.”
“Chạy mau thôi.”
“Không sợ, còn có Quốc sư mà, chúng ta tranh thủ hóng drama thêm chút.”
Kẻ đến là một vị Phật tử lạnh lùng thanh lãnh.
Hắn là nam phụ trong nguyên tác, trong truyện thì chính hắn tiêu diệt Hợp Hoan Tông, cứu ta ra khỏi tay chúng.
Thế nhưng, một Phật tử như vậy cũng bị ta kéo xuống trần tục.
Hắn bảo hắn muốn độ ta, thế là đem ta nhốt trong bát vàng, ngày đêm song tu cùng ta.
Thái tử thấy hắn với ta như hình với bóng, lại ngược ta suốt năm trăm chương.
Phật tử tụng niệm Phật hiệu, ánh mắt khinh miệt nhìn ta, lôi ra dây trói tiên muốn bắt ta về.
Lại muốn nhốt ta sao?
Ta giãn gân cốt một chút: “Suýt nữa thì quên, ngươi nhiều nước mắt nhất, ngươi là hệ thủy đúng không? Đến đúng lúc đấy, xuống tưới ruộng đi.”
Ba năm lạnh giá vừa qua lại đến ba năm nắng hạn, có Phật tử khống chế nước, dân chúng được mùa bội thu.
Rồi đến Tiểu Long Vương – hy vọng cuối cùng của tộc rồng, quản lý ba nghìn đạo yêu thú, cũng tìm đến ta.
Hắn cũng là nam phụ.
Phật tử sa vào ma đạo, bị Tiểu Long Vương giết chết, rồi hắn lại cứu ta.
Hắn nuôi ta như sủng vật.
Ta phải ăn uống ngủ nghỉ theo đúng ý hắn.
Thái tử phát hiện ta cùng yêu ma làm bạn, lại cùng ta dây dưa tám trăm chương ngược luyến tàn tâm.
“Đúng lúc, lão tử vừa bắt được lô yêu thú biết bay, mẹ ta bảo chỗ họ có thứ gọi là ‘phi cơ’, ngươi to khỏe, chở được nhiều người, làm xe buýt hàng không đi!”
“Giờ đề cao phục vụ thân thiện, lúc bay nhớ thấp chút, vững chút, nếu bị khiếu nại, lão tử lột vảy ngươi. Làm cho tốt, sớm muộn gì cũng thăng chức quản lý, cả đám yêu thú giao cho ngươi quản!”
Ma tộc thiếu niên khát máu, toàn thân âm u, mở miệng là đòi tất cả chôn cùng, hắn cũng tới tìm ta.
Hắn là nam phụ số hai.
Nguyên văn, ta cùng Thái tử ngược nhau hàng nghìn chương, sau đó Thái tử giết sạch đám đàn ông theo đuổi ta, ta cũng giả chết trốn thoát.
Rồi ta gặp thiếu niên âm trầm kia, vì cứu hắn, ta gần như hiến sạch máu tim, cuối cùng trở thành Bạch Nguyệt Quang duy nhất trong lòng hắn.
Nhưng hắn không ngừng ám chỉ, áp bức ta, hắn nói ngoài hắn ra chẳng ai yêu ta, ai đến gần ta đều sẽ gặp tai họa.
Để ta tin lời dối trá đó, hắn thậm chí âm thầm giết bạn bè, giết linh thú của ta.
“Vừa khéo, phải phát triển luôn cả ngành tang lễ, mẹ ta bảo kiếp trước ta cưng chiều ngươi, kiếp này vẫn cho ngươi làm nghề cũ, khóc gì mà khóc? Quản gia của ngươi chẳng phải thường nói, thiếu gia đã lâu không cười, chỉ cười với ta thôi đúng không?”
Rất nhiều người tự xưng là trọng sinh giả, đều tìm tới ta.
Bọn họ nói họ yêu ta sâu đậm.
Nhưng yêu không phải là cưỡng ép, không phải là nhà giam, không phải là xiềng xích, không phải là áp bức hay lừa dối…
Nó nên là bình đẳng, là tôn trọng.
Chứ không phải mượn danh yêu thương để làm tổn thương người khác.
Nhưng thôi, giờ cũng không quan trọng nữa.
Bây giờ bọn họ đều tích cực tham gia lao động cải tạo.
Ban ngày mệt muốn chết, ban đêm còn có sức mơ mộng.
Trong mơ họ khóc lóc sướt mướt, cầu xin ta tha thứ, chẳng muốn tỉnh lại.
Ta biết, mộng đẹp mà, trong mơ cái gì cũng có.
Ta không giết họ ngay, ta phải vắt kiệt hết giá trị của họ.
Ban đêm nhện tinh dệt mộng cho họ, để họ quay về kiếp trước, tưởng như về thiên đường, nhưng ban ngày lại phải xuống địa ngục.
30
Mẹ ta nói, ta là nữ chính của truyện ngược, đời này sẽ có đủ loại nam chính nam phụ đến dây dưa ta.
Bọn họ có thừa sức lực và thủ đoạn để đối phó ta.
Cho nên ta liều mạng trưởng thành.
Ta không tin vào số phận, họ có sức thì lẽ nào ta lại không có?
Họ có thủ đoạn, thì ta cũng có thể rèn ra được.
Ta vốn chẳng sinh ra thấp kém hơn ai.
Vậy ta cớ gì phải chờ đàn ông ra vẻ ân huệ mà “cứu” ta?